Lịch
sử là một vở kịch mà
trong đó các diễn
viên luôn thay đổi
và trình diễn không
ngừng.
Trên sân khấu đó,
cái nhìn của người
thưởng ngoạn- cũng
là diễn viên- được
nhận diện khác biệt
giữa Tây phương và
Đông phương.
Người Tây phương
quan niệm trái đất
là trung tâm của
lịch sử, là sân khấu
của vũ trụ, nơi đó,
những diễn viên là
con người do Thượng
đế tạo thành. Mọi
nhân vật và diễn
biến của vở kịch
trường thiên bất tận
này đều do ý muốn
của Thượng đế.
Thượng đế là ai? Ở
đâu?, không biết!
nhưng đức tin của
người Tây phương về
một Đấng Toàn Năng
nào đó, rất mạnh mẽ.
Đấng toàn năng vô
hình họ đặt tên là
Thượng Đế đó, phải
có!chắc chắn phải có
mới tạo ra trái đất
muôn người, muôn
loài này. Khi Thượng
đế tạo ra cái gì thì
chẳng phải vô tình
mà là có chủ ý; nên
dù vai trò trên sân
khấu này là hạnh
phúc hay đau khổ, là
cao sang hay nghèo
hèn, các diễn viên
thường chấp nhận như
một sự tuân theo ý
Thượng đế vậy!
Nhưng quan niệm của
người Đông phương
thì khác.
Người Đông phương
không hề thấy có ai
đó là Thượng đế đạo
diễn; Và sân khấu
lịch sử này không có
lúc bắt đầu, cũng
không có điểm kết
thúc vì ở đó, không
gian và thời gian
chỉ là sản phẩm tạo
tác từ TÂM.
Đó là đại cương một
phần bài giảng trong
một ngày quán niệm ở
Xóm Mới mà Sư Ông
Làng Mai đưa ra.
Những ý tưởng mới mẻ
này khiến tôi phấn
khởi giở lại những
trang kinh mà tôi
thường tụng đọc.
Kinh Kim Cương nói,
mỗi hạt cát bên bờ
sông Hằng lại là một
sông Hằng, và kinh
Hoa Nghiêm còn nói
rộng hơn, là nếu đem
bóp nát thế giới này
thành bụi thì mỗi
hạt bụi đó lại là
một thế giới, và
trong những thế giới
đó không phải chỉ có
loài người mà còn có
mọi loài khác nữa.
Những lời tuyên
giảng này không còn
hoang tưởng, mơ hồ,
khi văn minh nhân
loại càng lúc càng
khám phá ra những
hành tinh mà trước
đây không ai có thể
tin là có. Với kỹ
thuật tân tiến, sự
tìm kiếm không ngừng
đưa tới những thành
quả bất ngờ. Con
người trên trái đất
đang chứng minh còn
nhiều thế giới khác
mà với cái nhìn hạn
hẹp khi xưa chưa
thấy được.
Sự giao lưu giữa cái
thấy về con người và
vũ trụ của hai nền
văn hóa Đông, Tây
đang tiến dần đến
lời Đức Phật từng
chỉ dạy cách nay
ngót hai mươi sáu
thế kỷ, là ngoài cõi
Ta-bà còn có tam
thiên đại thiên thế
giới khác nữa.
Cùng trên một sân
khấu lịch sử, vai
trò của mỗi diễn
viên Đông và Tây
cũng được nhận diện
khá khác nhau.
Người Đông phương,
nói chung, và người
Phật tử, nói riêng,
được nhìn thấy những
cánh cửa mở rộng,
thực tế, có thể quán
sát và cảm nhận
trước khi vai trò
này được chuyển sang
vai trò khác.
Trên sân khấu lịch
sử đó, người Đông
phương không hề thấy
có ai là Thượng đế
tham dự vào, mà chỉ
do nghiệp tạo ra.
Nghiệp khởi từ Ý
Nghiệp, tức là Tâm.
Tâm như một họa sỹ
tự chọn mầu sắc, tự
vẽ và hoàn thành
những họa phẩm theo
ý mình. Ý-nghiệp đều
do Tư-duy rồi hình
thành Khẩu-nghiệp
(lời nói) và
Thân-nghiệp (hành
động).
Quán chiếu sâu thêm
thì Tư bắt đầu từ
cái Thấy. Thấy sai
đã là Nghiệp chứ
không chờ tới Tư mới
tạo nghiệp, vì cái
Thấy này sẽ rơi vào
tàng thức Alaya,
được sắp xếp là thức
thứ tám trong Duy
Thức Học, chứ không
mất đi đâu cả. Nếu
ta không kịp chánh
niệm mà chuyển hóa
thì cái thấy sai này
sẽ nằm trong kho
chứa đó, phục kích,
chờ cơ hội là phát
khởi ngay thành ác
nghiệp!
Cái thấy này lại tùy
đối tượng, như cá
thấy nước là nhà,
người thấy nước là
sông suối, chư Thiên
thấy nước là thủy
tinh, quỷ đói thấy
nước là máu …v…v…
Chính cái thấy này
của ta mà thực tại
sẽ là thiên đường
hay địa ngục.
Lãnh tụ Đức Quốc Xã
thời xưa thấy người
Do Thái là gì mà đẩy
hơn sáu triệu người
vào lò hơi ngạt
???!!!
Nếu lãnh tụ thời đó
là một Phật tử thì
chắc chắn thảm kịch
kinh hoàng đó không
bao giờ xảy ra. Sống
để cống hiến hoa
trái, hạnh phúc cho
đời là ước muốn của
mọi người, nhưng do
cái thấy khác nhau
mà nơi này thiên
đàng, nơi kia địa
ngục.
Cũng trên sân khấu
lịch sử đó, những
diễn viên Tây phương
tin ở sự sắp đặt của
Thượng đế, là họ chỉ
có hai con đường,
khi vai trò của họ
chấm dứt. Đó là,
thiện thì lên thiên
đàng và ác thì xuống
địa ngục. Khi đã về
nơi nào rồi thì vĩnh
viễn ở đó, không có
cơ hội thay đổi nữa.
Những diễn viên
phương Đông có nhiều
chọn lựa hơn.
Thiện nghiệp hay ác
nghiệp đều do tâm
tạo chứ không Thượng
đế nào chỉ đạo việc
này cả, nên khi
chuông điểm Ngày Về,
nghiệp nào nặng hơn
sẽ dẫn ta đi. Thiện
nghiệp cũng sẽ về
cõi trên, cõi tịnh;
ác nghiệp cũng xuống
địa ngục, nhưng khác
là, lên cõi trên mà
không tiếp tục tu
tập, hưởng hết phước
cũng xuống cõi dưới.
Ngược lại, kẻ ở cõi
dưới mà biết sám hối,
chuyển hóa thì khi
hội đủ phước sẽ sanh
lên cõi trên.
Cái nhìn của người
Đông phương đặt
trách nhiệm vào mỗi
chủ thể vì Đường Đi,
Lối Về do chính tâm
của mỗi chủ thể tạo
tác ra. Lỡ tạo
bất-thiện-nghiệp mà
tỉnh giác kịp,
chuyển hóa thành
thiện-nghiệp thì từ
cõi này ta lại sang
được cõi kia; có
nghĩa là ta có thể
dong chơi khắp cõi,
tùy trí tuệ hay vô
minh của tâm.
Điểm cốt lõi căn bản
này chính là ánh
sáng Vô-Lượng-Quang
giúp người Phật tử
hướng thượng, có lầm
đường lạc lối mà cơ
may gặp thiện-tri-
thức nhắc nhở thì
cũng biết vội vã sám
hối quay về.
Chìa khóa sẵn trong
tay mỗi chủ thể.
Mở cánh cửa nào là
do chính ta nhận
dạng giá trị của
cánh cửa đó.
Bên cạnh khả năng tự
quán chiếu, người
Phật tử còn may mắn
được nghe lời Đức
Thế Tôn xác quyết
rằng:
“Ta là Phật đã
thành. Chúng sanh là
Phật sẽ thành.”
Chúng sanh mà Đức
Phật nói, chẳng phải
riêng loài người mà
là mọi loài.
Ma-Ba-Tuần ở cõi
trời Lục Dục là nơi
cao quý, không biết
tu tâm cũng đọa địa
ngục; trong khi Rồng
là loài súc sanh mà
lên được đạo tràng
vì chí tâm cầu nghe
pháp, ngộ được đạo
Bồ Đề.
Bông Sen
cũng là chúng sanh.
Bông Sen
có là Phật sẽ thành
không?
Chắc là
có.
Một Bông Sen tươi
mát, thảnh thơi,
đang tỏa hương thanh
khiết đã là một vị
Phật rồi; Vì Bông
Sen đó giúp ai chiêm
ngưỡng phút giây
toàn bích, toàn
thiện của đóa hoa
mãn khai, tâm kẻ ấy
sẽ an lạc, thanh
tịnh, ngát thơm và
đẹp đẽ như Tâm Phật.
Huệ Trân |