Trí Tuệ Và Ngu Si
tri tue
TRÍ TUỆ VÀ NGU 
SI
Đào Văn Bình
 
Bạn 
ơi,
            -Kẻ trí 
tuệ ít lỗi 
lầm và khi phạm lỗi thì nhận 
biết và tu sửa. Kẻ ngu 
si không biết lỗi 
lầm và khi nhận 
biết thì biện 
minh mà không hề tu sửa.
            -Kẻ trí 
tuệ trước mọi sự việc đều tìm 
hiểu và phân tích lợi-hại. Còn kẻ ngu 
si chỉ nhìn thấy lợi mà không thấy hại.
            -Kẻ trí 
tuệ biết đo lường thời thế. Còn kẻ ngu 
si thì làm bừa, khi thất bại lại đổ 
lỗi cho Trời. Tức khí nhảy ra đâm chém dễ. Nhẫn 
nhục chờ thời khó, “Khảng khái 
cần vương dị. Thung 
dung tựu nghĩa nan.” (Lý Trần 
Quán Tiến 
Sĩ đời Lê Trung 
Hưng)
                -Kẻ ngu 
si kết 
bạn bừa 
bãi, thường rủ rê đi các nơi ăn 
chơi như phòng trà ca 
vũ, quán nhậu, hát karaoke, hoặc tổ chức ăn 
nhậu ồn 
ào ở nhà khiến vợ 
con phải hầu hạ, buồn 
phiền. Rồi chỉ vì một cử 
chỉ hay lời 
nói gì đó mà vung dao giết nhau. Chính vì thế mà kẻ ngu 
si thường đem giặc cướp về nhà. Kẻ trí 
tuệ tiếp bạn một cách trang trọng. thanh 
lịch, lễ 
độ và chừng 
mực. “Quân 
tử chi giao đạm nhược thủy. Tiểu 
nhân chi giao điềm như mật”.
            -Kẻ có trí 
tuệ thường giao 
du với các bậc trí 
thức để bàn 
luận và học 
hỏi thêm. Các nhà tư 
tưởng của Tây 
Phương đã có nhận 
xét rằng, “Small minds dicuss 
people. Average minds discuss events. Great mind discuss ideas.” Kẻ có đầu 
óc nhỏ bé chuyên bàn 
tán về người. Gặp 
nhau thì loan truyền tin 
tức: Nào là cô đào hay tài tử, ca 
sĩ ABC vừa ly 
dị hay đánh ghen om 
sòm. Rồi thì cô công 
chúa, bà hoàng, đệ nhất phu 
nhân nọ ăn 
mặc quần áo nào đắt tiền. Rồi bà nữ hoàng vừa mới chết có cuộc sống vương giả 
như thế nào.Toàn là chuyện của ông này bà kia đem ra bình phẩm, khen chê, thèm 
khát. Kẻ có đầu óc trung bình thì bàn 
tán chuyện thời sự: Ông tổng thống vừa mới tăng thuế, tối 
cao pháp 
viện từ chối quyền phá 
thai, cuộc bầu cử kỳ này đảng nào thắng? Lạm phát tăng vọt và đời 
sống dân chúng khó khăn v.v…Còn kẻ có đầu óc lớn thì bàn về tư 
tưởng và triết lý, chẳng hạn như: Với cái đà suy 
đồi đạo 
đức như thế này thì nhân 
loại đi về đâu? Đâu là giải 
pháp cứu vớt con 
người khỏi thảm họa chiến tranh và xung đột? Tại sao khoa học, kỹ thuật 
càng tiến 
bộ, con 
người càng hung ác và ích 
kỷ hơn? Ngày 
xưa Khổng 
Tử gặp Lão 
Tử, Trang 
Tử gặp Huệ Tử đâu có bàn chuyện ông này bà kia hay tình 
hình đất nước mà toàn là tư 
tưởng còn lưu 
truyền mãi tới ngày nay.
            -Kẻ có trí 
tuệ luôn luôn “Hòa nhi bất 
đồng”, hòa mình với mọi 
người nhưng mình vẫn là mình. Giống như đóa hoa 
hồng đứng giữa bụi cây dại nó vẫn là đóa hồng. Còn kẻ ngu 
si, tiểu trí thường a dua theo đám đông và xu nịnh kẻ quyền 
thế, giàu 
có, tăm tiếng và rất dễ “Thấy 
sang bắt quàng làm họ”.
            -Kẻ có trí 
tuệ quý 
trọng sinh mạng, không phiêu lưu vào những trò chơi nguy hiểm, Kẻ tiểu 
trí thường hung hăng và bán rẻ sinh mạng mình, lao đầu vào những lợi 
lộc nhỏ nhặt và thường tự 
ái vặt.
            -Kẻ có trí 
tuệ luôn luôn khiêm tốn và năng 
học hỏi thêm. Kẻ ngu 
si thường khoe khoang và hãnh 
diện về những kiến 
thức lặt vặt ngoài đời.
            -Kẻ có trí 
tuệ nghe người ta nói một câu đã hiểu. Còn kẻ ngu 
si dù có “bủa vào đầu” dạy 
bảo như thế nào cũng không được và rất ngang 
bướng.
            -Kẻ trí 
tuệ đầu óc cởi mở và dễ tha 
thứ, từ 
bi hỷ 
xả vì hiểu rằng trên đời này không có gì toàn 
vẹn. Còn kẻ ngu 
si đầu óc cực 
đoan, ưa bạo 
động và thường mê 
tín.
            -Kẻ ít học ngu 
si đã đành nhưng kẻ có bằng cấp, học vị cao vẫn là kẻ ngu 
si khi không hiểu được lẽ vô 
thường, cùng-thông, biến 
hóa của trời đất mà Vạn 
Hạnh Thiền 
Sư gọi là bậc “nhậm vận”. Cái gì đã qua rồi thì không thể níu kéo lại 
được và mọi chuyện dù kinh 
hoàng cách mấy cũng chỉ là đóm lửa bùng lên trong một sát-na (ksana) 
(*) trong chiều dài vô 
tận của thời 
gian. Một đế quốc dù hùng mạnh thế nào rồi cũng có lúc suy 
tàn, có đó rồi mất đó qua bài thơ dạy đệ 
tử:
Thân như điện 
ảnh hữu hoàn vô,
Vạn mộc xuân vinh, thu hựu khô.
Nhậm vận thịnh 
suy vô bố 
uý,
Thịnh suy như lộ thảo đầu phô.
Nhưng này bạn ơi,
            Dù phân 
biệt và biện 
luận như nói ở trên thì nó cũng chỉ là cái hiểu 
biết “hoàn cảnh” của thế 
gian này, cõi ta-bà này. Nó không phải là cái hiểu 
biết của đại 
trí tuệ. Đại 
trí tuệ là trí 
tuệ của Phật “bình đẳng viên 
mãn mười 
phương cõi” không hề có thấp-cao, đúng-sai, ngu 
si, trí 
tuệ như trong Bát 
Nhã Tâm Kinh: “Vô 
trí diệc vô đắc, vô vô 
minh diệc vô 
minh tận” (Chẳng có trí 
tuệ gì hết, chẳng có đắc 
quả, chẳng có sự ngu dốt và diệt tận ngu dốt).
-Như trong Kinh Viên 
Giác Đức 
Phật dạy ngài Thanh 
Tịnh Tuệ Bồ 
Tát:
“Thiện 
nam tử: Niệm chính hay niệm không chính đểu là giải 
thoát, lập được pháp hay phá 
pháp đều là Niết Bản, trí 
tuệ, ngu 
si đều là Bát 
Nhã.” Khi đã vào Bể Tịch 
Diệt Của Như 
Lai, vào Viên 
Giác Thanh 
Tịnh và Nhập 
Pháp Giới thì chẳng có trí 
tuệ và cũng chẳng có ngu 
si, chẳng có vô 
minh và cũng chẳng có Bồ 
Đề mà chỉ là sự sáng soi, tịch mịch, thân 
tâm vắng 
lặng, đó là Niết 
Bàn.
-Rồi như trong Kinh 
Kim Cang Đức 
Phật dạy ngài Tu 
Bồ Đề:
 “Pháp của ta không hề có thấp 
cao”, vạn 
pháp đều bình 
đẳng cho nên “Trí tuệ, ngu 
si đều là Bát Nhã”.
 -Như trong Kinh Đại Nhật (Mặt 
Trời Lớn) ngài Chấp Kim 
Cương Bí 
Mật Chủ thưa với Đức 
Phật như sau:
“Thế Tôn! Ví 
như Hư 
Không Giới xa 
lìa tất cả phân 
biệt, không phân 
biệt, không có không phân 
biệt. Như vậy Nhất 
Thiết Trí Trí cũng lìa tất cả phân 
biệt, không phân 
biệt, không có không phân 
biệt.”
Như vậy 
thì,
            Khi chưa học Phật chúng 
ta sống với lý 
trí phân 
biệt và nhận 
ra có trí 
tuệ và ngu 
si. Khi đó phiền 
não, thương-ghét nảy sinh. Khi học Phật rồi thì từ 
trí tuệ sai 
biệt tiến lên trí 
tuệ vô 
phân biệt hay Nhất 
Thiết Trí hay Đại 
Viên Cảnh Trí. Khi không phân 
biệt thì tâm 
không động và không hề có thương ghét, đó là tâm 
Phật.
Thế nhưng này bạn ơi,
            Muốn đạt 
được tâm 
không động hay tâm vô 
phân biệt thì phải trải 
qua vô 
lượng kiếp tu 
hành. Cho nên phàm 
phu như chúng 
ta vẫn tiếp 
tục sống với tâm phân 
biệt và thương ghét. Thế nhưng Đức 
Phật dạy rằng chúng 
ta phải hy 
vọng vì chúng 
ta đều có Phật 
tánh. Điều đó có nghĩa là trong cuộc sống mỗi lúc mỗi khó khăn, phức 
tạp, kỳ thị và chia rẽ như ngày hôm nay, chúng 
ta cố 
gắng huân 
tập để bớt 
khinh chê kẻ ngu 
si ít học, bớt khinh chê quốc 
gia kém văn 
minh hơn mình và bớt thù ghét kẻ không đồng chính 
kiến hay không tôn thờ những giá 
trị mà mình tôn thờ trong tinh 
thần “Giới Hòa Đồng Trụ” (**). Giới Hòa Đồng Trụ có nghĩa là phân 
biệt mà không phân 
biệt đúng như lời dạy trong Kinh Đại Nhật nói ở trên. Giống như 
hoa cúc, hoa lan, hoa 
hồng, hoa huệ cắm chung với 
nhau trong một bình nhưng hoa nào vẫn là hoa đó, hòa mà không đồng.
Thiện Quả Đào Văn Bình
(California ngày 18/9/2022)
(*) Sát-na = 1phần 75 giây .
(**) Lục 
Hòa
TVHs