Quan điểm và ý kiến
quan diem va y kien
Nguyễn Duy Nhiên
Nếu bạn theo
dõi tư tưởng một cách sâu sắc,
bạn sẽ nhận thấy rằng chúng ta thường có khuynh hướng
chấp giữ một loại tư tưởng làm mình. Loại tư
tưởng mà tôi muốn nói ở đây là quan điểm
và ý kiến. Nhưng chúng ta cũng cần
nên phân biệt rõ ràng
giữa việc có quan điểm
và ý kiến với việc cố chấp vào chúng. Vì khi người ta thấy rằng sự cố chấp có thể
tạo nên những chia rẽ và xung
đột thì họ vội vàng kết luận rằng phải buông bỏ hết mọi quan điểm của mình. Nhưng việc ấy sẽ đưa ta đến một tình trạng nan
giải, vì sự buông bỏ ấy hoàn toàn không
thể nào thực hiện được.
Vấn đề giải thoát ở đây là làm sao
ta đừng cố chấp vào ý kiến của mình, đừng bao giờ có những
thành kiến kiểu “như đinh đóng cột”. Làm thế nào ta thực hiện
được việc
ấy? Muốn nhận
thấy được
sự cố chấp vào những quan điểm này, bạn hãy thử
chú ý đến những trạng thái cảm xúc của mình
trong đời sống hằng ngày. Trong một ngày,
ta có thể
suy nghĩ về nhiều vấn đề khác nhau, rồi
đột nhiên sẽ có một
ý kiến cố định về một cá nhân
hoặc một hoàn cảnh nào đó khởi
lên, và
ta
cố chấp vào đó, tin chắc rằng nó là sự
thật.
Khi ta cố
chấp vào những ý kiến ấy, thay vì đơn giản thấy được chân tướng của chúng chỉ là những tư tưởng sinh lên rồi
diệt đi, tâm ta sẽ
siết chặt nó lai. Cũng giống
như một lời buộc tội, một ý thức cho rằng mình là phải, là đúng. Và cũng chính vì vậy mà
ta bị giam hãm trong
một không gian nhỏ hẹp của tiểu tâm, của sự đối đãi, phân chia.
Nếu chúng ta ý thức được lúc nào tâm ta
bắt đầu sự cố chấp, khi nào ta bắt
đầu phê phán, buộc tội, thì điều đó có thể trở
thành một dấu hiệu báo cho ta
biết rằng mình đã chuyển
từ việc có một ý kiến sang việc bị dính mắc
vào nó. Chúng ta có the sử dụng “máy ra-đa” chánh niệm để nhận thấy những dấu hiệu của khổ đau, dính mắc ngay khi chúng
vừa khởi lên.
Cũng như bất cứ một sự luyện tập nào khác,
hệ thống báo động này sẽ càng
lúc càng được hoàn mỹ hơn nếu ta sử
dụng nó thường xuyên. Mọi việc có thể
đang trôi chảy thuận buồm xuôi gió, rồi đột nhiên bạn nhận thấy một dấu chấm lạ xuất hiện trên màn ảnh ra-đa
của chánh niệm. Bạn cảm nhận trong thân tâm
mình đang có một cam giác đông cứng chung
quanh một sự việc gì đó. Chính ngay
lúc ta
nhận
diện được
dấu chấm ấy là khi
ta phải dừng lại. Dấu hiệu đó là một
món quà
vô
giá: nó
báo
cho ta
biết
rằng có một việc gì đang xảy
ra và ta
bị mắc ket.
Khi chúng ta không còn
cố chấp vào ý kiến và quan điểm
của mình nữa, ta sẽ
trở nên tự do hơn. Ta sẽ quan sát
mọi hoàn cảnh một cách bình thản
hơn. Chúng ta sẽ có thể lắng
nghe được quan điểm của người khác, và nhờ
đó mà bất cứ tình trạng nào cũng có
thể trở nên cởi mở
và dễ dàng cảm thông hơn.
Vì vậy mà vấn
đề giải thoát không bao
giờ là hiện tượng ồn ào, có
pháo nổ hoa đăng. Nó là tiến trình
chậm rãi từng bước một, tháo gỡ dần dần từng chút một những gút mắt trong tâm ta.