Cao Huy Hóa
Dáng điệu chất phác, thật
thà của chim bồ câu có cái giá đặc biệt của nó, một cái giá càng ngày càng quý
hiếm trong thời đại ngày nay.
Ngày nay, đô thị hóa nông
thôn là một thực tế ở nhiều nước đang phát triển và là kết quả của tiến trình
công nghiệp hóa. Con người được hưởng văn minh đô thị nhiều hơn,
nhưng ngược lại, cảnh yên ả nông thôn đã bị mất đi, trong đó con người thành phố
dần dần xa lạ với chim, ngay cả những con chim vốn quá thông thường trong đời
sống như én, chào mào, se sẻ, và cha mẹ ở đô thị đất chật người đông, muốn cho
con biết về thế giới chim, chỉ biết đưa con đến chim nuôi trong lồng của những
nhà chơi chim hoặc buôn bán chim. Nhưng có một loài chim vẫn gần
gũi
với cuộc sống đô thị, một loài chim vừa được nuôi, vừa được thả: đó là bồ câu.
Bồ câu có dáng tròn trịa,
nặng nề, chậm chạp, chỉ đáng tượng trưng cho sự hiền lành, thật thà, không dọc
ngang đất trời như hải âu, chim én, không sánh với vẻ đẹp của sếu, cò, vạc,...
còn tiếng kêu của nó thì không thể là hót được, vì vậy nó thua xa họa mi, sơn
ca, chào mào, và tất nhiên, tiếng gù của nó làm sao sánh với tiếng cu gáy thanh
bình vào trưa hè, dầu hình dáng giông giống.
Tuy nhiên cái chất phác, thật thà, tròn trịa có cái giá đặc
biệt của nó, một cái giá càng ngày càng quý hiếm trong thời đại ngày nay.
"Tóc ngắn, mắt bồ câu
rất hiền..." Một cô ca sĩ tài danh đã từng hát như thế, câu hát như nói về
mình, mắt to tròn, trong sáng như mắt bồ câu. Nhưng mắt bồ câu là chuyện nhỏ,
chuyện lớn về bồ câu là chuyện ... hòa bình thế giới: chim bồ câu được dùng làm
hình tượng cho hòa bình. Vì sao? Không lẽ chỉ vì nó hiền lành, như biết bao nhiêu người hiền lành
trên khắp thế gian, không hề muốn chiến tranh? Tôi đi tìm tư liệu
cho sự ra đời của hình tượng hòa bình này, bằng công cụ Google:
Năm 1940, phát xít Đức
chiếm đóng thủ đô Paris của nước Pháp, bọn chúng đến đâu là hàng loạt dân lương
thiện ở đó bị giết hại. Một hôm nhà danh họa Pablo Picasso
đang ngồi trầm tư trong phòng tranh. Bỗng cánh cửa bật mở, một ông già
hàng xóm đem đến xác con chim bồ câu, vừa bước vào phòng vừa khóc vừa nói: "Đứa
cháu tôi đang chơi với con chim câu, liền bị bọn phát xít bắn chết, cả con chim
câu cũng bị chết theo. Ngài Picasso, tôi van ngài hãy
vẽ cho tôi con chim câu, để kỷ niệm ngày đứa cháu tôi bị lũ phát xít giết hại".
Picasso vừa an ủi ông già đáng thương, vừa mang bút vẽ
ngay con chim bồ câu. Năm 1949, Picasso đã tặng bức tranh "chim câu" này cho Đại hội hoà
bình thế giới ở Paris. Từ đó chim bồ câu trở thành biểu
tượng cho hoà bình. (Câu chuyện có vẻ thiếu tính chính xác, tuy nhiên chuyện nhà danh
họa vẽ tranh chim bồ câu như là biểu tượng hòa bình thì đúng như vậy, trên thế
giới đã lưu lại nhiều tranh chim bồ câu của Picasso).
|
Dáng điệu chất phác, thật thà, tròn trịa của chim bồ câu có cái
giá đặc biệt của nó, một cái giá càng ngày càng quý hiếm trong thời đại ngày
nay.
|
Quốc xã Đức, Phát xít Ý,
quân phiệt Nhật bị tiêu vong, chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, nhưng hòa
bình trên thế giới vẫn luôn luôn bị đe dọa, chiến tranh cục bộ vẫn xảy ra nơi
này nơi khác, xung khắc vẫn nóng bỏng giữa các quốc gia, giữa các sắc tộc, tôn
giáo, ý thức hệ; như vậy phải chăng thông điệp hòa bình qua hình tượng chim bồ
câu cần phải được tuyên dương rộng khắp?
Riêng thế giới bồ câu thì
được hòa bình yên ổn ít nhất là tại các nước phát triển. Tôi đã từng chứng kiến
hằng hà sa số bồ câu trên công viên ở Pháp, nhất là ở
khu công viên nhà thờ Notre Dame de Paris, bay trên đầu và làm vướng víu chân du
khách. Mỗi khi có người cho miếng bánh, chúng sà tới bu đầy.
Không chỉ chim bồ câu, mà
mọi chim chóc đều được hưởng cảnh thanh bình trên những đất nước phát triển, ở
đó người dân không nhẫn tâm bắn giết chim, không ăn thịt chim, lại còn đối xử
thân ái với chim, rải thức ăn cho chim, rồi môi trường đầy cây xanh cho chim tụ
hội,... Những ngày sống tại thành phố nhỏ thuộc ngoại ô Paris, vừa thức dậy theo
thói quen ở quê nhà khoảng 4 giờ sáng, tôi bỡ ngỡ thích thú vì tiếng chim: ban
đầu còn nhỏ, sau rõ dần, chim đua nhau hót, reo vang reo ca vang ca, lẫn
trong đó, văng vẳng có tiếng gù gù, chắc là tiếng gù của bà con với anh chị cu
gáy bên nhà; đến sáng, chim tụ hội trong những tàng cây, nhảy nhót trong vườn,
và tôi nhận ra những loài không xa lạ, trong đó dễ nhận ra chào mào, se sẻ.
Thôn quê xưa nay là đất
lành, bây giờ thành phố cũng là đất lành cho chim với tàng cây, hương hoa, côn
trùng, thức ăn của người..., và nhất là công viên là không gian quá lý tưởng,
cho nên một số loại chim càng ngày càng tiến về thành phố, cùng sinh hoạt hữu
nghị với bồ câu, đều dạn dĩ với con người, cùng tranh nhau mẩu bánh từ bàn tay
con người (mà bồ câu chậm chạp thường là kẻ thua).
Không những chim, loài
ong rất bất ngờ đến nhập cư tại khu vực sang trọng nhất của thủ đô Paris, lâu
đài Versailles, rạp hát Opéra ở Lille và những dinh thự khác ở nước Pháp. Một
người chăm sóc những tổ ong trên mái cung điện Grand Palais ở Paris, cho biết: "Tụi
ong tìm thấy ở thành phố tất cả những gì tự nuôi sống. Hằng hà
sa số hoa và cây xanh cung phụng chúng. Ngược lại ở thôn quê, cảnh quan
chỉ là cánh đồng canh tác hết vụ này qua vụ khác, chẳng có gì để ong hưởng thụ."
Những đàn ong đã tìm thấy
ở lâu đài Grand Palais một nơi chốn ăn chốn ở tốt, nhất
là ở công viên điện Elysée và vườn Tuileries. Môi trường trong thành phố chắc
chắn không phải là lý tưởng, nhưng, như người nuôi ong giải thích: "có một
chuyện khác trầm trọng hơn, do bởi thuốc diệt sâu bọ, phân bón và thuốc diệt nấm
đủ mọi loại. Tại thôn quê, tỷ lệ ong chết là từ 30% đến 50%, trong khi ở thành
phố, tỷ lệ đó ít hơn rất nhiều."
Một điều hấp dẫn và bất
ngờ nữa là, ong ở nơi vương giả như thế cho sản lượng mật ngon và nhiều hơn hẳn. Ở Paris, trung bình mỗi
tổ ong thu hoạch mỗi năm đạt 100 kg mật ong, so với trung bình ở nông thôn
khoảng 10 kg. Mật ong có thương hiệu "Miel de l'Opéra" được bán trong những cửa
hàng sang trọng, và là một trong những loại mật ong đắt nhất thế giới.
Không chỉ là lợi ích kinh tế, sự phát triển của đàn ong được xem như là phép thử
của môi trường tại nơi đó. Năm 2006, Hiệp hội nuôi ong của Pháp đã xây
dựng một chương trình mang tên: "Abeilles, sentinelles de l'environnement" (Ong,
lính gác của môi trường) có mục đích đánh động công chúng, không những về sự
biến mất vô cùng lớn lao của những đàn ong, mà còn vì tính cách quan trọng của
việc gìn giữ tính đa dạng sinh thái[1][1]
Khi con người đã biến đổi
hình thái tổ chức xã hội và thay đổi thiên nhiên thì chim chóc, ong bướm cũng
phải tìm đường sống thích nghi, và may sao, ngày nay con người đã cảnh tỉnh để
bắt đầu nhận thức sống chan hòa với thiên nhiên, trồng thêm cây xanh, và thân
thiện với muôn loài. Con người thân thiện không chỉ vì thương sinh vật mà cũng
vì lợi ích của chính mình, vì có thế thì thế giới của mình mới được phong phú và
ý nghĩa hơn. Và sinh vật đã đáp lễ, ăn khế trả vàng, vàng là tiếng chim
hót reo vang bình minh, nhí nhảnh đùa vui trong
vườn đem lại niềm lạc quan và tươi trẻ; vàng là cuộc sống kỳ diệu qua nét đẹp
muôn màu muôn vẻ của chim, với tiếng hót say mê lòng người; vàng là tinh túy mật
ngọt mà đàn ong dâng cho người,...
Bồ câu cũng đã đáp lễ con
người từ xa xưa. Xin gạt qua một bên chuyện bồ câu hầm thuốc bắc, bồ câu quay,...
để nói một sự kỳ diệu của tạo hóa: bồ câu đưa thư. Trước đây, tôi chỉ đọc trên
báo chuyện bồ câu vượt ngàn dặm để đưa thư bên trời
Tây, chứ không thấy thực tế gần gũi tại Việt Nam, dầu là trên báo. Lâu ngày,
chuyện bồ câu đưa thư trở thành như là huyền thoại của tình yêu hé nụ. Bồ câu
làm trung gian nối kết nửa này với nửa kia, mà bồ câu cũng có thể là vẩn vơ "mây
ngàn ơi cho ta nhắn ..." Nhưng mới đây, đọc tin trên báo Tuổi Trẻ, thật bất ngờ
và thích thú khi được biết có một cuộc đua 410 km của bồ câu từ Bình Định về Tp.
HCM: "... Ga Sài Gòn chiều 17/12/2010, 42 chú chim bồ câu được nhốt cẩn thận
vào lồng, khóa lồng cũng được niêm phong, và theo chuyến tàu S6 chạy suốt đêm để
đến ga Diêu Trì khi trời vừa sáng. Tại nhà ga của thị trấn
trung tâm huyện Tuy Phước (Bình Định), những chú bồ câu sẽ bắt dầu hành trình
vượt qua vùng phía nam miền Trung và Đông Nam Bộ để tìm về đích là những ngôi
nhà của gia chủ tại Tp. HCM. (...) Đúng 15 giờ 20 chiều 18/12, "tay đua
xám trống" (...) đã về nhất sau 8 giờ 55 phút chinh phục đường bay 410 km. (...)
Ngay trong chiều 18/12, có thêm 2 bồ câu về tổ. Các chú bồ câu còn lại do trời
tối đã nghỉ đêm đâu đó dọc đường và trong buổi sáng hôm sau đều đồng loạt bay về
tổ ấm an toàn."
Để thực hiện cuộc đua
này, chủ nhân của bồ câu đã cho bồ câu thử thách những chuyến đi xa và luyện khả
năng nhớ đường về. Để bồ câu có thể đưa
thư, người ta buộc thư vào chân nó tại điểm xuất phát, chở nó đến nơi
nhận thư. Hành động đó lặp lại nhiều lần, bồ câu sẽ nhớ lộ trình. Do
đâu mà bồ câu có khả năng kỳ diệu đó? Người ta đã giải thích về khả năng của bồ
câu "đưa thư", đại để là nhờ khứu giác bắt mùi, nhờ có hạt từ tính nơi mỏ nên nó
có "la bàn" định vị,... Nói chung,
giải thích thiếu rốt ráo, và có lẽ ta chỉ bằng lòng với đáp án là ở năng lực kỳ
diệu nơi chim bồ câu.
Không chỉ chim bồ câu,
biết bao điều kỳ diệu nơi những sinh vật, cây cỏ, như ong cho mật, như hoa tỏa
hương, như người có trí tuệ. Và chắc chắn biết bao
nhiêu điều kỳ diệu mà ta chưa biết từ vũ trụ bao la cũng như từ mỗi chúng sinh
nhỏ bé. Hạnh phúc thay con người biết cảm nhận những kỳ diệu đó, và ước ao thay
con người cho sinh vật, cây cỏ được cộng sinh với mình trong môi trường trong
lành.
Thông điệp của hình tượng
chim bồ câu không chỉ là hòa bình giữa con người với con người, mà là con người
tôn trọng thiên nhiên, tôn trọng cuộc sống của chúng sinh, yêu cây cỏ, chim
chóc, sinh vật. Yêu chim chóc, say mê
tiếng hót, không phải là bắt chim về làm của riêng để làm đẹp cho nhà mình, để
hót cho mình nghe trong cảnh giam cầm, mà yêu chim tung cánh, yêu tiếng
hót thênh thang, là tôn trọng tự do, là thích trời cao biển rộng. Yêu hòa bình,
yêu tự do, và hòa bình đi đôi với tự do.
Loài chim bồ câu đã trải
qua một quá trình tiến hóa lâu dài, từ lâu bỏ quên hồ hải phong trần để ngày nay
chịu kiếp ăn nhờ ở đậu nơi con người, làm trang trí cho cảnh quan khu vườn,
thỉnh thoảng phải hóa kiếp làm thức ăn khoái khẩu trên bàn tiệc. Những người
chơi chim bồ câu theo kiểu bồ câu đưa thư đã làm việc
rất có ý nghĩa là trả chim về trời cao, đất rộng, tha hồ sải cánh - dầu không
phải thường xuyên - như được trở về từ thuở hồng hoang. Một trò chơi thú vị, với tình thương của người dành cho một loài
chim hiền lành.
Theo:
Tuanvietnam.net