Đi tìm mẫu số chung trong cuộc đời
di tim
Trần Quang Thuận
1.
Steve Jobs (1955-2011), người sáng lập Hãng Apple Computer, đã có lúc tu tại Ấn Độ, trong bài nói chuyện với các sinh viên tốt nghiệp Trường Đại học Stanford năm 2005,
kể ba câu chuyện như là lời nhắn nhủ thân tình với những sinh viên tốt
nghiệp, sắp bước chân vào ngưỡng cửa cuộc đời: Câu chuyện thứ nhất là
việc Kết Nối Những Dấu Chấm (Connecting the Dots),
từ hàng vạn cái chấm hỗn độn để thấy con đường mình phải đi. Việc này
làm tôi liên tưởng đến cái Luới Đế Châu, the Indra Net, một cái lưới mà
mỗi mắt lưới là một viên ngọc thạch lấp lánh phản chiếu rực rỡ lẫn nhau,
biểu hiện thực thể thế giới đều chen lẫn và chiếu rọi lẫn nhau, một
trong mười huyền môn của Hoa Nghiêm tông: Nhân Đà La Võng Cảnh Giới Môn, nói về sự phản chiếu nội tại, như trong lãnh vực được bao quanh bằng mảnh lưới Indra.
2.
Câu chuyện thứ hai là sự Mất Mát Và Tình Yêu.
Steve Jobs mất việc làm ở hãng do chính ông thành lập. Thật không có gì
bất công, phi lý và ngang trái cho bằng. Nhưng nhờ vậy mà Steve cố gắng
hơn, không nản chí, không than oán. Trong khoảng 5 năm sau đó, Steve đã
xây dựng Công ty NeXT và một công ty khác tên là Pixar. Pixar sáng tạo
ra phim truyện hoạt hình máy tính đầu tiên trên thế giới. Nó đã trở
thành hãng phim hoạt hình thành công nhất thế giới. Vào lúc này Steve
gặp đuợc cô bạn gái Laurence và thành hôn với cô. Steve và Laurence có
một gia đình hạnh phúc. Khi Apple mua NeTX, Steve trở lại với Apple,
những kỹ thuật mà NeXT đã phát triển trở thành nguồn sinh lực cho thời
kỳ Apple phục hồi. Nếu Steve không bị sa thải thì làm sao có được tình
yêu, làm sao có được Apple phục hồi?
3.
Câu chuyện thứ ba là về Cái Chết. Nếu ngày hôm nay là ngày cuối cùng của đời tôi, tôi sẽ muốn làm gì và tôi sẽ chuẩn bị làm gì hôm nay? Steve tự hỏi “Không ai muốn chết, ngay cả những người muốn lên Thiên Đường cũng không muốn chết chỉ vì muốn lên được trên đó. Nhưng cái chết không ai có thể tránh khỏi, nó chính là cái sáng tạo tuyệt vời nhất của kiếp sống. Nó loại đi những người già để mở đường cho những người trẻ”. Steve đã khám phá ra ý nghĩa của cái chết và Steve tiếp tục câu chuyện với các sinh viên tốt nghiệp ra trường: “Thời
gian của các bạn có hạn, vì thế đừng lãng phí. Đừng nhốt mình trong
những tín điều nào đó, vì sống như vậy là sống bằng suy nghĩ của những
người khác. Đừng để quan điểm của những người khác làm mờ nhạt đi quan
điểm của chính bản thân bạn. Điều quan trọng nhất là bạn hãy dũng cảm đi
theo sự mách bảo của trái tim và trực giác của mình”.
Steve nói khi ông còn trẻ ông có đọc cuốn Cẩm Nang Toàn Thế Giới của
Steward Brand được xem như là Thánh Kinh của thế hệ 60s trước khi có
máy vi tính xách tay. Ở trang bìa sau cuốn sách có in ảnh một con đường
vùng nông thôn trong ánh bình minh, dưới tấm ảnh có dòng chữ: “Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ”.
Dại khờ là cái sơ tâm, trong sáng, tinh khiết, hồn nhiên như tờ giấy
trắng mà khao khát là tâm bồ-đề. Hãy phát triển Bồ-đề Tâm. Hãy giữ
nguyên vẹn cái hăng say, cái đơn thuần, hồn nhiên của Sơ Tâm.
Trong Tribe Life, một tờ nguyệt san của Do Thái giáo xuất
bản tại Hoa Kỳ, tháng 8 năm 2012, một nữ giáo sĩ Do Thái giáo, bà Cheryl
Peretz, Phó Khoa trưởng, Trưởng ban Nghiên Cứu Thần Học Do Thái thuộc
Trường Đại học Do Thái Hoa Kỳ (American Jewish University), trong bài What To Expect From Your Rabbi (Chúng ta kỳ vọng gì ở nhà đạo sĩ Do Thái?) nói: “Trong
quá khứ chúng ta thấy không cần phải quan tâm mấy đến một số vấn đề.
Ngày nay cộng đồng Do Thái mong các nhà lãnh đạo tinh thần của họ không
những thông thạo giáo lý truyền thống mà phải liên hệ sâu đậm, phải móc
nối với quần chúng”.
Nhiệm vụ của nhà lãnh đạo tinh thần cộng đồng Do Thái không những chỉ
giảng dạy giáo lý, không những chỉ quan tâm đến đời sống của hàng tín
hữu lúc sinh, khôn lớn, thành hôn, tang lễ mà còn làm cố vấn cho những
vấn đề không phải là truyền thống, đó là công ăn việc làm, gia cảnh,
xung đột vợ chồng, cha mẹ, con cái. Giáo sĩ Do Thái không những là nhà
lãnh đạo tinh thần mà còn là cố vấn gia đình, nhà tâm lý thực nghiệm,
cán bộ xã hội. Do đó trong vấn đề đào tạo giáo sĩ, chúng ta phải quan
tâm đến chiều hướng này.
Giáo sĩ Karen Bender của Temple Judea, một giáo phái Do Thái Cải Cách tại Tarzana, California nói: “Tín
hữu Do Thái đến gặp tôi với nhiều vấn nạn: sách nhiễu tình dục, ma túy,
hãm hiếp, gia cảnh, tình hình tài chính, công ăn việc làm…”.
Giáo sĩ Donald Goor, bề trên của giáo sĩ Karen Bender nói: “Dân
chúng đến gặp tôi với vô số vấn đề, ngay cả vấn đề ngoại tình. Tôi rất
hân hạnh tiếp chuyện với họ một cách cởi mở. Đây là cơ hội tốt nhất để
thắt chặt giây liên hệ giữa tín đồ và giáo hội. Đây là nhịp cầu rất cần
thiết”.
Thế giới biến chuyển không ngừng. Ta có thể gạt bỏ, hội nhập hay xác
định chuyển biến, nhưng ta không thể làm ngơ. Tôn giáo trong xu thế thời
đại quá khứ, hiện tại hay tương lai, ở Đông phương cũng như Tây phương,
đều phải đương đầu với hiện thực này, để duy trì vai trò tôn giáo có ý
nghĩa trong xã hội, trong cộng đồng nhân loại.
Tôn giáo và chuyển biến mặc dầu cường liệt hơn trong lúc xã hội phát
triển mau chóng vẫn là nền tảng của mọi thời đại. Tôn giáo trong nghĩa
rộng luôn luôn vẫn là tia hy vọng, là nguồn cảm hứng, là nơi nương tựa
cho nhiều loại tâm hồn trong cuộc sống bấp bênh và tạm bợ, đầy hãi hùng
mà cũng đầy kỳ bí.
Time Magazine số ra ngày 18 tháng 6, 2012 có đăng bài: In Search of a Common Cause (Đi Tìm Một Mục Tiêu Chung)của Joe Klein.
Joe Klein kể chuyện trong chuyến du hành năm thứ ba gần đây ông ghé
quán cà phê Richard tại Moorville, North Carolina, uống cà phê, nói
chuyện với những cựu chiến binh thường hay tụ họp tại đây. Họ không mấy
lạc quan trước hiện tình đất nước. Khi ông Joe Klein hỏi họ nghĩ gì về
Tổng thống Obama, Tổng Tư lệnh Quân đội Hoa Kỳ, họ cuời rồ lên, không
phải là thái độ bất kính đối với vị nguyên thủ quốc gia, tổng tư lệnh
quân đội, vì với Mitt Romney, ứng cử viên Tổng thống của Đảng Cộng hòa
năm 2012 cũng vậy. Họ cho là những vị này không san sẻ, không biết mùi
cay đắng của những kẻ vào sinh ra tử trên các chiến trường hải ngoại.
Những cựu chiến binh này không mấy tin tuởng vào những người chưa bao
giờ đặt chân vào quân trường, chưa bao giờ chiến đấu ngoài mặt trận.
Phục vụ trong quân đội là nhịp cầu nối liền công dân Hoa Kỳ thuộc mọi
thành phần xã hội, làm cho họ cảm thấy liên hệ mật thiết với nhau, cùng
san sẻ một mục tiêu, cùng đi trên con đường phụng sự. Giờ đây quân đội
Hoa Kỳ là quân đội chuyên nghiệp, chứ không phải thành phần động viên,
nên thiếu nhịp cầu liên kết, khó cho người Hoa Kỳ tìm thấy một mục tiêu
chung, một lý tưởng chung. Quốc gia Hoa Kỳ vì vậy bị phân hóa nặng nề.
Năm nay ông Joe Klein đi khắp tiểu bang North Carolina và Virginia.
Ông nói thành phần bảo thủ thấy Hoa Kỳ gần đây thay đổi ngoài sự tưởng
tượng, không những chỉ quyền dân sự mà còn quyền đồng tính luyến ái. Tại
Hoa Kỳ hiện nay trên một nửa cửa hàng tạp hóa do người Nam Á làm chủ,
người Latinos (Trung, Nam Mỹ) không nói tiếng Anh, và ông Tổng thống
không phải trắng, không phải đen (Tổng thống Obama thân phụ người Phi
châu da đen, thân mẫu người Mỹ da trắng). Sự kỳ thị của phe bảo thủ,
nhất là của Đảng Trà (Tea Party) quá nặng nề đến nỗi một số người ngồi
nói chuyện không thể chen được lời nào. Một phụ nữ ở Smith Mountain Lake
nói: “Miệng tôi chảy máu vì tôi phải cắn răng không dám hé môi”. Tinh thần khoan dung của người Mỹ bây giờ đi về đâu?
“Nhưng chúng ta đều là người Mỹ”, ông Joe Klein nói to lên như để phá tan không khí ngột ngạt. Ông nói: “Tôi
muốn nhắc nhở cho cả hai phe biết chúng ta đều là người Mỹ. Làm thế nào
để chúng ta có thể hiểu quan điểm của nhau, làm thế nào để chúng ta có
thể chấp nhận nhau, tìm một mẫu số chung?”.
Ông Joe Klein dành nguyên cả một buổi chiều nói chuyện với những
người đã vào nằm nhà thương chữa bệnh nghiện ma túy. Một phụ nữ tên
Tammie Noey đã từng ở tù, đã vào bệnh viện trừ ma túy nói giờ đây thì bà
không còn nghiện ma túy nữa, nhưng rất khó kiếm việc. Công việc mà bà
được thuê chỉ là nghề hầu bàn và bà không thể mua bảo hiểm sức khỏe. Ông
Joe Klein hỏi ý kiến của những cựu chiến binh về chương trình y tế của
Tổng thống Obama. Terry Kinum, cựu chiến sĩ hải quân, chống đối kịch
liệt chương trình này. Ông nói ông quá ngấy với chương trình y tế xã
hội, đượm mùi mác-xít của Obama. Các cựu chiến binh khác phản đối quan
điểm của Terry Kinum. Hai chiến tuyến, hai lập trường không có nhịp cầu
thông cảm. Ông Joe Klein hỏi nếu giả sử bà Tammie Noey là một cựu chiến
binh thì quí vị nghĩ như thế nào? Mọi người im lặng, không ai trả lời
câu hỏi. Ông Joe Klein có cảm tưởng trừ phi người Mỹ có dịp gần gũi với
những người Mỹ khác, trừ phi có một nhịp cầu, thì hoạ may sự phân hóa
mới bớt nặng nề, giúp người Mỹ có thể tìm thấy một mẫu số chung, một mục
tiêu chung, nền tảng căn bản của một xã hội dân chủ, tiến bộ.
Dân chúng Hoa Kỳ vào thế kỷ 21 đang đi tìm một mẫu số chung, một
mục tiêu chung để hàn gắn sự nứt rạn do hoàn cầu hóa đưa lại. Nguời Việt
Nam thì như thế nào, có đi tìm một mẫu số chung để cùng nhau xây dựng
cộng đồng, bảo vệ quốc gia, kiến thiết xứ sở ? Và Phật tử Việt Nam phải
làm gì để khỏi bị bão táp thời đại xé thành từng mảnh?
Cách đây hơn 5.000 năm, tổ tiên dòng giống Việt sinh sống ở vùng núi
Ngũ Lĩnh, hồ Động Đình, trung lưu sông Duơng Tử, dần dần bị Hán tộc ép,
tràn sang Biển Đông, hướng về phương Nam vùng đồng bằng sông Hồng, sông
Mã.
Quốc tổ của dân tộc ta là Lạc Long Quân, con của Kinh Dương vương.
Quốc mẫu của dân tộc ta là nàng tiên Âu Cơ, sinh ra một bọc trứng, nở ra
100 con. Con đầu thừa kế vương vị, hiệu là Hùng Vuơng, đặt tên nuớc là
Văn Lang. Giòng họ Hùng Vương tiếp tục truyền thừa suốt 25 thế kỷ.
Truyền thuyết đôi khi không phải là dữ kiện lịch sử, mà là một sáng
tạo văn hóa, dựng lên để giải thích nguồn gốc dân tộc, để tạo tinh thần
yêu nước, giữ nước, dựng nước.
Truyền thuyết Bách Việt, bọc trứng trăm con, gói ghém tình ruột thịt,
đùm bọc, thương yêu lẫn nhau trên đường Nam tiến. Đây là một huyền
thoại được xây dựng bằng hình ảnh thần thoại Ấn Độ. Dòng giống Con Rồng
Cháu Tiên, phảng phất hình ảnh Naga (Long, Rồng), làm cho chúng ta liên
tưởng đến danh xưng của những vị đại sư xiển dương giáo lý Phật như Long
Thọ (Nagarjuna), Long Trí (Nagabodhi) đệ tử của Long Thọ, hoặc Long
Cung trong kinh Hải Long Vương Phạm, Long Hoa Thụ (Puspanaga) nơi Phật Di-lặc thành đạo, Long Hoa Hội, nơi Phật Di-lặc chuyển bánh xe pháp…
Huyền thoại Con Rồng Cháu Tiên kiên cố, vững chãi hơn Vạn Lý Trường
Thành vì Vạn Lý Trường Thành vẫn không ngăn đuợc vó ngựa của quân Mông
Cổ xâm chiếm Trung Hoa, nhưng huyền thoại Trăm Con Trong Bọc Trứng đã
giúp Việt Nam vượt qua hơn 10 thế kỷ Bắc thuộc, vượt qua gần 100 năm nô
lệ Pháp và sẽ vượt qua muôn ngàn chướng ngại trong việc duy trì dòng
giống.
Trong thời Bắc thuộc có một nhà sư uyên bác, thương yêu dân Việt, đến
hồ Động Đình thăm viếng. Nhà sư ngồi trên thuyền giữa hồ Động Đình mênh
mông, nhìn thấy hàng đàn chim bay từ sông Tương, đẹp như những nàng
tiên, ông liên tưởng đến những con rồng trong kinh Phật, rồi sáng tạo ra
chuyện Rồng Tiên. Được ghi trong Lục Độ Tập kinh viết vào giữa
thế kỷ thứ 3 nói đến chuyện 100 trứng nở thành 100 người con trai,
thông minh tài trí, sức mạnh hơn người, lớn lên vua cha sai đem quân
bình định thiên hạ. . . Nhà sư ấy là Khương Tăng Hội.
Khương Tăng Hội người Khương Cư (Sogdian), phụ thân là một thương gia
đến Giao Chỉ làm ăn buôn bán. Khương Tăng Hội sinh đẻ tại Việt Nam. Năm
10 tuổi song thân đều mất. Khương Tăng Hội xuất gia, thọ Cụ túc giới,
tinh thông Tam tạng. Năm 247, dưới thời Ngô Tôn Quyền, ngài đến Kiến
Nghiệp, ở chùa Kiến Sơ dịch kinh và hoằng đạo. Năm 251 ngài dịch bộ Lục Độ Tập kinh. Truyện Trăm Con Trong Bọc Trứng là truyện 23 trong Lục Độ Tập kinh.
Trước sự đàn áp khốc liệt của Mã Viện sau cuộc khởi nghĩa của Hai Bà
Trưng, dân tộc ta kiệt quệ và tan rã ra từng mảnh. Nhưng như một phép
lạ, từ Ấn Độ xa xôi, Phật giáo đã đến. Đến một cách nhẹ nhàng, thầm
lặng, nhưng đầy sức quyến rũ và đầy sinh lực tiềm tàng. Từ đó Việt Nam
âm thầm hồi sinh, kết tụ anh tài, chuẩn bị cho công cuộc cứu nước và
dựng nước.
Từ khi đặt chân đến Việt Nam cho đến Chiến thắng Bạch Đằng năm 986, Phật giáo đã cống hiến cho dân tộc Việt:
- Giúp Việt Nam duy trì văn hóa Việt không để bị đồng hóa.
- 2. Cung cấp cho dân Việt nguồn an ủi tâm linh, nếp sống tình cảm cần thiết mà Nho học không đáp ứng đuợc.
- Đạo lý tương duyên, dung hợp, thần
thoại Con Rồng Cháu Tiên giúp dân ta vun đắp lòng yêu thuơng, đùm bọc
nhau trong cảnh đọa đày.
Việt Nam hiện nay đang sống trong cảnh phong ba bão táp trước xu thế
hoàn cầu hóa, trước sự bành trướng kỹ nghệ và thương mãi của Trung Quốc,
trước trật tự thế giới đang được điều chỉnh.
“Đất vua, chùa làng, phong cảnh Bụt”, câu ca dao Việt Nam
nói lên sự gần gũi của ngôi chùa trong đời sống tâm linh của dân Việt có
còn là hình ảnh thân thuộc nữa không? Bức tranh mô tả tâm linh người
dân Việt “Dù ai đi đó đi đâu, hễ trông thấy tháp chùa Dâu thì về” có
còn hấp dẫn, quyến rũ lòng người Việt? Có còn là điểm tụ cho người dân
Việt? Lưới Đế Châu, thuyết trùng trùng duyên khởi có còn là móc xích
tương duyên giữa người và người, giữa người và vạn vật?
Chúng ta rút tỉa được gì trong câu chuyện của Steve Jobs, của các giáo sĩ Do Thái giáo? Chúng ta rút tỉa được gì trong bài Đi Tìm Một Mẫu Số Chung của Joe Klein?
Chúng ta cần có một nhịp cầu. Chúng ta cần kết nối những dấu chấm
trong cuộc đời, chúng ta cần tung Lưới Đế Châu để thể hiện đạo lý một
là tất cả, tất cả là một, chúng ta cần móc nối với đời sống quần chúng,
cùng san sẻ gian nan và ấp ủ kỳ vọng.
Dân tộc Việt là Con Cháu Rồng Tiên, chẳng lẽ không có được cái thanh
cao, cái sáng suốt, cái tao nhã để cùng nhau trò chuyện, chung sống
trong hòa thuận, an vui? Là Trăm Con Trong Bọc Trứng, chẳng lẽ không có
cái thân tình, cái thân thuộc, gắn bó, thương yêu, cưu mang, đùm bọc lẫn
nhau? Là con của Phật, thấm nhuần đạo lý tương duyên, chẳng lẽ những
lời nguyện tha thiết, chí thành trước đấng Từ Tôn: Chúng sanh vô biên thệ nguyện độ… lấy kẻ chống nghịch làm bạn giao du, lấy oan ức làm đà tiến thủ… chỉ là sáo ngữ, chỉ thốt ra trong lúc cao hứng nhất thời?
Trong sứ mạng hoằng truyền, trong công tác kết nối những dấu chấm đời
người, chúng ta đôi khi gặp một số phản ứng làm cho chúng ta cảm thấy
đau lòng, nản chí. Chúng ta có nên buồn không? Cuộc sống quá ngắn ngủi,
chúng ta đâu còn có thì giờ để giận, để buồn? “Đừng lãng
phí để sống cho một cuộc đời ai đó. Đừng nhốt mình trong những tín điều
nào đó. Sống như vậy là sống bằng suy nghĩ của những người khác…”. Thật
ra cảnh ngộ của chúng ta không đến nỗi khắc nghiệt so với Steve Jobs.
Thật ra những người đồng đạo này đã giúp chúng ta thêm nỗ lực: “Hãy luôn khao khát, hãy cứ dại khờ!”.
Chúng ta có được cái may mắn sinh làm người, làm Con Rồng Cháu Tiên,
thành phần của cộng đồng nhân loại, làm đệ tử Phật, được nghe, được học
đạo lý Tương Duyên, được khai thị Tâm Bồ-đề, được đi trên con đường
Bồ-tát. Làm thế nào để chúng ta có thể duy trì tín tâm, trưởng dưỡng sơ
tâm, vun xới Tâm Bồ-đề? Làm thế nào để chúng ta có thể kiện toàn hành
trang cho cuộc hành trình trên Con Đuờng Bồ-tát? Làm thế nào để chúng ta
có thể báo đáp công ơn Phật Tổ, các đấng tiền nhân? Làm thế nào để
chúng ta có thể kết nối những dấu chấm trong đời người? Làm thế nào để
chúng ta có thể khế lý, khế cơ? Làm thế nào để chúng ta có thể thong
dong đi trên con đường làng trong ánh sáng bình minh? Làm thế nào để
chúng ta có thể “Luôn khao khát, cứ dại khờ”?
Chỉ có một cách là theo chân Tịch Thiên (Santideva) trong Nhập Bồ-Đề Hạnh (Bodhicarỳa-vatàra) chân thành phát nguyện:
- Nguyện mỗi chúng ta là mỗi viên ngọc
trong Lưới Đế Châu, luôn luôn nối liền nhau, yểm trợ nhau, sách tấn nhau
trên đường tu đạo, hành đạo.
- Nguyện sung sướng tùy hỷ, mang vui cho chúng sinh, dù gian nan, dù có ai xúc phạm, vẫn hăng saytrong sứ mạng.
- Nguyện làm thuyền, làm bè, bắc cầu vượt qua mọi chướng ngại. Nguyện làm tôi tớ giúp người thoát vòng ác đạo.
- Nguyện rừng núi gươm đao biến thành
vườn hoa tráng lệ. Nguyện binh khí, đá lửa biến thành trận mưa hoa.
Nguyện lữ hành lạc lối, may mắn gặp bạn đồng hành, cùng đi trên Đường
Bồ-tát.
- Nhờ phước Phật vô biên, chúng sanh
đều an lạc. Nguyện trở về thế gian, nỗ lực trừ thống khổ. Nguyện cho Ba
Ngôi Báu, tồn tại mãi trên đời.
Rita M. Gross trong bài Buddhist to Buddhists (Phật tử nói với Phật tử) đăng trong báo Tricycle, số mùa Xuân 2012 viết:
“. . . thời đại vàng son mới của Phật giáo sẽ được thực
hiện một cách dễ dàng nếu Phật tử của các hệ phái, giáo phái mở lòng đón
nhận nhau, nghiên tầm giáo điển và phương thức hành trì của nhau, không
đóng khung trong một không gian nhỏ bé, không cố chấp vào những ý kiến
hẹp hòi, cá biệt… Trong kinh sách Phật thuộc bất kỳ giáo phái nào, Đức
Phật dạy Ngài chỉ là một người thường, nhờ tu hành chứng thành đạo quả
mà giác ngộ thành Phật. Ngài không bao giờ cho mình là Chúa, là Thần.
Giáo lý này nói lên một cách cụ thể tinh thần bình đẳng của Phật giáo.
Ngài không dùng những câu chuyện thần thoại, những phép lạ kỳ bí để tôn
vinh mình, nhất là tôn vinh, trang trí sau khi Ngài đã viên tịch…”.
James Shaheen, chủ nhiệm và chủ bút tờ Tricycle, số mùa Thu 2012, trong bài Building a Bridge (Xây Cất một Cây Cầu) nói: “…
trong sứ mạng hoằng truyền giáo lý Phật ở phương Tây, không khác gì
bước qua một cây cầu trong khi đang xây cất nó. Trình bày Dharma là đi
qua cầu, chiêm nghiệm một cách nghiêm túc là xây cất cây cầu văn hóa để
yểm trợ…
“Nếu chúng ta xây cất cây cầu, đôi khi chúng ta cảm thấy
e ngại, đôi khi ta tự hỏi không biết nó có đưa ta qua bên kia bờ hay
không. Dầu vậy ta vẫn phải tùy thời tùy cơ và điều đó không có gì lạ,
không phải chỉ đặc biệt đối với người Tây phương. Phật giáo đã gặp và đã
đối phó vói nhiều tư trào mỗi khi truyền đến nước nào. Sức mạnh của nền
tảng cây cầu dựa vào khả năng đối thoại cởi mở, thành thật và dung
hợp”.
Trong khi soạn cuốn HÀNH TRÌNH TÂM LINH, đi tìm ý nghĩa của cuộc đời trên các nẻo đường văn hóa tâm linh, tôi có đọc cuốn Man’s Search for Meaning (Đi
Tìm Lẽ Sống) của Viktor E. Frankl, Trưởng khoa Thần kinh Đại học Y khoa
Vienna, Áo quốc, bị Đức Quốc xã bắt giam trong bốn trại tập trung, năm
1945 ông được quân đội Đồng minh giải phóng thì ông chỉ còn một mình trơ
trọi trên đời. Trong một buổi giảng, ông được Harold S. Kushner, giáo
sĩ Do Thái giáo yêu cầu ông tóm gọn ý nghĩa cuộc sống trong một câu. Ông
viết câu trả lời trên giấy và hỏi lại các sinh viên đoán xem ông đã
viết gì. Sau một hồi im lặng, một sinh viên phát biểu: “Ý nghĩa cuộc sống của thầy là giúp những người khác tìm ra ý nghĩa cuộc sống của họ”.
“Đúng vậy”, Frankl nói.
“Đó chính là câu tôi đã viết”. (TC. Văn Hóa Phật Giáo)
Bài Đọc thêm:
http://thuvienhoasen.org/p110a11599/2/song-nhu-the-nao-truoc-khi-ban-chet-steve-jobs