Nguyên Giác
Thơ, nhạc, thiền
tập… Đó là những
gì tôi hình dung
về Giới Trẻ Mây
Từ, trong đó có
một số Phật Tử
trẻ tôi có cơ
duyên quen biết
mấy năm nay.
Tấm lòng của họ
đơn sơ, hồn
nhiên. Những
người tôi quen
thân trong nhóm
bạn trẻ này là
các con của nhà
văn Doãn Quốc
Sỹ. Từ họa sĩ
Doãn Quốc Vinh,
tới nhạc sĩ Tâm
Nhuận Phúc Doãn
Hưng, tới cô
Doãn Liên, rồi
cô Út Doãn
Hương.
Họ tu học nhiệt
tâm ngay từ
những ngày đầu
sang Hoa Kỳ,
trong khi ghi
tên vào học Cao
Đẳng Cộng Đồng,
hàng ngày lo mưu
sinh mệt nhọc,
và những ngày
cuối tuần là
hướng đạo và
thiền tập. Và
trong tâm của
nhóm bạn này,
luôn luôn là lời
thơ và ý nhạc để
ngợi ca Đức
Phật.
*
Tôi nhận được ca
khúc “Tử Sinh Là
Cửa Ngõ Ra Vào”
từ mấy tuần nay.
Bạn trẻ Nguyễn
Đình Hiếu đã phổ
nhạc bài thơ
“Không Đến Không
Đi” của Thầy
Thích Nhất Hạnh.
Đây là một bài
thơ hay. Nhìn
cho đúng, tôi
nghĩ rằng Thầy
Nhất Hạnh là nhà
sư Việt Nam viết
văn, làm thơ hay
nhất hiện nay.
Dù viết văn bằng
tiếng Việt hay
tiếng Anh, tác
phẩm cuả Thầy
Nhất Hạnh có sức
lôi cuốn về văn
chương tuyệt
hảo. Một khi đã
đọc qua, khó ai
quên được sức
rung động lòng
người của Bông
Hồng Cài Áo, hay
Nẻo Về Của Ý,
hay Nói Với Tuổi
Hai Mươi… Tự
thân, Thầy Nhất
Hạnh đã trở
thành một tượng
đàì văn học của
Việt Nam.
Tôi cũng có một
số cơ duyên hạnh
ngộ với Thầy
Nhất Hạnh. Đó là
chuyện từ hơn 25
năm trước, khi
tôi còn ở
Virginia, quen
thân với Thầy
Giác Thanh khi
cùng học ở
trường cao đẳng
NOVA. Thầy Giác
Thanh là môn đệ
của Thầy Thích
Thanh Từ thời ở
Việt Nam. Khi
Thầy Giác Thanh
nghĩ ra chương
trình mời Thầy
Nhất Hạnh và
tăng đoàn Làng
Mai tới Virginia
mở khóa tu ba
ngày – và như
thế, mời tôi
giúp về mặt tổ
chức. Lúc đó,
chỉ đơn giản là
vì tình thân, và
vì cần hỗ trợ
của Văn Bút Miền
Đông Hoa Kỳ, nơi
tôi đang sinh
hoạt, và nhờ thế
đã mời được Giáo
sư Nguyễn Ngọc
Bích (Chủ tịch
VBMĐHK) đọc bài
diễn văn giới
thiệu. Thời đó
cộng đồng đầy
sóng gió. Cũng
trong cơ duyên
này, tôi lần đầu
gặp được hai nhà
văn từ Canada
lái xe sang tham
dự: nhà thơ Đỗ
Quý Toàn và dịch
giả Chân Huyền.
Nhìn lại, lòng
tôi lúc nào cũng
mang ơn Giáo sư
Nguyễn Ngọc Bích
và tất cả những
người đã giúp
khóa tu này
thành tựu.
Cũng trong những
ngày đó, tôi
nhận ra Thầy
Nhất Hạnh dạy
Thiền khác với
những gì tôi
từng học ở Chùa
Tây Tạng Bình
Dương. Sau đó,
tôi có trình bày
với Thầy Giác
Thanh về những
dị biệt; tuy
nhiên, nơi đây
sẽ không nói về
những thiền tập
bất đồng này làm
chi. Điều tôi
học được lớn
nhất ở Thầy Nhất
Hạnh là ước muốn
làm cho mọi
chuyện đơn giản,
dễ hiểu, thực
dụng… Đặc tính
này cũng là một
lý do, pháp môn
Thiền Làng Mai
của Thầy đã lan
rộng ở nhiều
quốc gia, ảnh
hưởng tới nhiều
giới trí thức
quốc tế.
*
Bài thơ của Thầy
có tên là “Không
Đến Không Đi.”
Khi bạn Nguyễn
Đình Hiếu phổ
nhạc, đã đặt tên
ca khúc là “Tử
Sinh Là Cửa Ngõ
Ra Vào.” Không
rõ lý do tại sao
đặt tên ca khúc
như thế. Có thể
vì nhạc sĩ trẻ
này nghĩ rằng
Thầy đang bệnh
nặng, và muốn
cúng dường bằng
cách soạn ra ca
khúc này để góp
lời cầu nguyện?
Nguyễn Đình Hiếu
đã cắt bớt một
số chữ khi phổ
nhạc.
Nguyên văn bài
thơ này lấy trên
trang nhà
langmai.org, nơi
mục Thiền ca,
cũng đã được
Thầy Nhất Hạnh
soạn làm một ca
khúc. Cả 2 ca
khúc của Thầy
Nhất Hạnh và của
bạn trẻ Nguyễn
Đình Hiếu đều có
hay riêng. Nhạc
của Thầy Nhất
Hạnh phức tạp
hơn. Nhạc của
Hiếu đơn sơ hơn.
Nơi đây, xin ghi
nguyên văn bài
thơ này như sau:
Không đến
không đi
Thân này
không phải
là tôi
Tôi không
kẹt vào nơi
thân ấy
Tôi là sự
sống thênh
thang
Tôi chưa bao
giờ từng
sinh mà
cũng chưa
bao giờ từng
diệt
Nhìn kia
biển rộng
trời cao
Muôn vàn
tinh tú lao
xao
Tất cả đều
biểu hiện
tôi từ
nguồn linh
tâm thức
Tự muôn đời
tôi vẫn tự
do
Tử sinh là
cửa ngõ ra
vào
Tử sinh là
trò chơi cút
bắt
Hãy cười
cùng tôi
Hãy nắm tay
tôi
Hãy vẫy tay
chào để rồi
tức thì gặp
lại
Gặp lại hôm
nay
Gặp lại ngày
mai
Chúng ta
đang gặp
nhau nơi
suối nguồn
Chúng ta sẽ
gặp nhau
từng phút
giây trên
muôn ngàn
nẻo sống.
*
Độc giả có thể
nghe nhạc của
Thầy Nhất Hạnh
(không thấy ghi
tên người hát,
người đệm nhạc)
ở trên hay truy
cập:http://langmai.org/dai-may-tim/thien-ca/bong-hoa-vang-trong-co/khong-den-khong-di
Và có thể nghe
nhạc Nguyễn Đình
Hiếu, phổ thơ
của Thầy Nhất
Hạnh ở đây: (bên
phải)hay truy
cập:
http://youtu.be/OHq-Qy7VgTE Bài
này do cô Doãn
Hương hát.
Một điểm đặc
biệt, bản Anh
ngữ bài thơ này
được ghi là kinh
nguyện trong Lễ
Nhập Quan
(Ceremony for
Closing the
Coffin) trong
sách “Chanting
and Recitations
from Plum
Village,” by
Thich Nhat Hanh,
trang 188. Bản
dịch tiếng Anh
này cũng tuyệt
vời, có thể đọc
ở ghi chú (1).
*
Và nơi đây, tôi
cũng xin góp lời
cầu nguyện, bằng
mấy đoạn thơ
Việt-Anh như
sau.
Đôi Dòng
Viết đôi
dòng thư
pháp
ca ngợi Đức
Thế Tôn
mực loang
như nước
mắt
ngấm ơn sâu
vào hồn.
The Two
Lines
Praising
the Buddha
with
two
calligraphic
lines
I saw
the ink flow
like
thankful
tears
warming my
heart
Viết đôi
dòng thư
pháp
cúng dường
Thầy Làng
Mai
ngẩng đầu
nghe tiếng
hạc
lưng trời
gọi tên ai.
Making
offerings to
Thay Lang
Mai
with
two
calligraphic
lines
I
raised my
head,
hearing on
high
a crane
creak a
mystic name.
Từ đôi dòng
thư pháp
nét mực hóa
rừng hoa
ướp lời thơ
thơm ngát
khắp trời
hát đạo ca.
Flowing
from the two
calligraphic
lines
the ink
became a
floral sea
added
fragrance on
words of
poetry
and
echoed far
on high a
dharma
melody.
GHI CHÚ:
(1) Bản Anh
ngữ của
“Không Đến,
Không Đi”
như sau.
This body is
not me.
I am not
limited by
this body.
I am life
without
boundaries.
I have never
been born,
and I have
never died.
Look at the
ocean and
the sky
filled with
stars,
manifestations
from my
wondrous
true mind.
Since before
time, I have
been free.
Birth and
death are
only doors
through
which we
pass, sacred
thresholds
on our
journey.
Birth and
death are a
game of
hide- and
seek.
So laugh
with me,
hold my
hand,
let us say
good-bye,
say
good-bye, to
meet again
soon.
We meet
today.
We will meet
again
tomorrow.
We will meet
at the
source every
moment.
We meet each
other in all
forms of
life.
~By Thich
Nhat Hanh,
Chanting and
Recitations
from Plum
Village.
Page 188.
|