Toại Khanh
Tết.
Một chữ thôi mà sao
cũng đủ làm cái cớ
lớn để tôi bâng
khuâng quá chừng.
Tôi đã sống qua
chừng đó năm tháng
rồi sao? Vậy là tôi
sẽ không còn đủ thời
gian để tận mắt
chứng kiến bao điều
sẽ xảy ra trên hành
tinh này với những
buồn vui khó nói
trước...
Tôi sẽ không còn có
dịp ngồi trên những
chuyến bay dân dụng
có tốc độ nhanh như
ánh sáng, nhưng cũng
không phải sống âu
lo khi đến một ngày
nào đó vũ khí nguyên
tử tràn lan khắp địa
cầu, muốn nổ khi nào
cũng được.
Tôi sẽ không còn dịp
nhìn thấy những
thành phố khổng lồ
hoa lệ trôi bồng
bềnh trên các đại
dương, hay những
khinh khí cầu có sức
chở triệu người bay
bằng năng lượng mặt
trời, nhưng cũng
không phải chứng
kiến những cuộc
chiến tranh hay
khủng bố trong vài
phút đã có số nạn
nhân phải đếm bằng
dãy số năm bảy con
zero.
Tôi sẽ không còn dịp
nhìn thấy những
thiên tài lừng lẫy
của các thế hệ mới,
nhưng tôi cũng không
phải ngậm ngùi nhìn
thấy những thần
tượng một thời của
quá khứ sẽ bị lãng
quên đến phũ phàng.
Mọi giá trị và trật
tự của thế giới khi
đó sẽ bị thay đổi
tàn nhẫn.
Tôi sẽ không còn có
cơ hội sống được đến
cái ngày phương tiện
truyền thông tinh vi
hơn bây giờ gấp trăm
lần, tôn giáo sẽ
phát triển ngoạn mục
hơn nay gấp nhiều
lần, nhưng cũng sẽ
không phải đau lòng
nhìn thấy bao thứ tà
mị được truyền bá
nhanh chóng và hiệu
quả trên khắp hành
tinh. Đời sống tâm
linh của loài người
ngày ấy chỉ còn là
những lừa bịp và
nghi hoặc, vì cái
gọi là giáo chủ hay
đạo sư gì ấy cứ bước
ra đường là đếm
không xuể. Pháp môn
tu hành rồi pháp
danh đạo hiệu gì đó
có thể đặt hàng qua
internet!
Tôi sẽ không còn dịp
nhìn thấy một ngày
đời sống trên trái
đất giống hệt trong
phim viễn tưởng,
nhân loại trên các
châu lục chỉ bấm một
ngón tay có thể nghe
thấy nhau dễ dàng,
nhanh chóng và miễn
phí, nhưng tôi cũng
không phải chán ngán
khi nhìn quanh ai
cũng là một cái máy
không có tình người.
Thiên hạ ngày đó sẽ
mất nhau đến tuyệt
cùng dù có biết bao
nhiêu là phương tiện
để nghe thấy nhau.
Còn biết bao cái may
và rủi khác mà tôi
không còn nhiều thời
gian để chứng kiến
trong đời mình,
nhưng có một điều mà
tôi có thể nghĩ đến
để an lạc với riêng
mình trong mấy ngày
xuân cô quạnh này,
là nếu giữ được lòng
lành cho đến ngày
bạc tóc thì cái chết
của tôi sẽ là một
lần giũ áo cho một
cuộc lên đường, bỏ
lại sau lưng một
thân xác già nua còm
cõi với mớ trí nhớ
lan man dật dờ của
một nhân chứng thời
gian. Cái chết khi
đó không phải là sự
chấm dứt mà là cuộc
bắt đầu cho một hành
trình mới mà tôi tin
là sẽ đẹp hơn. Tôi
chỉ muốn ra đi trong
sự “chán chường” chứ
không phải sợ hãi,
trong hi vọng vào
cái mới chứ không
phải tiếc nuối trong
cái cũ. Nói vậy, có
xuôi tay vào tháng
nào, cái chết của
một người như vậy
vẫn là cuộc lên
đường giữa một mùa
xuân mới... Mong
thay!
TOẠI
KHANH
|