Mùa thu dường như
chưa qua mà gió đông
đã về tới. Mặt trời
mọc sớm nhưng ánh
nắng vẫn không xuyên
qua nổi những tầng
mây xám trên cao và
sương mù nặng trĩu
trên những con đường
nườm nượp xe cộ của
thành phố. Thời tiết
bắt đầu lạnh, hơn cả
tuần nay. Người
không nhà đứng co ro
nơi hiên của một
ngân hàng ở góc
đường, chờ đợi kẻ từ
tâm.
Mùa lễ Tạ Ơn và
Giáng Sinh cách nhau
một tháng. Đó là hai
dịp lễ cuối năm rất
quan trọng trong đời
sống của người dân
bản xứ nơi đây. Vượt
ngoài ý nghĩa và lý
do tôn giáo, hai lễ
này từ lâu đã mặc
nhiên trở thành mùa
lễ của mọi gia đình,
là dịp để đoàn tụ,
sum vầy. Lễ Tạ Ơn
(Thanksgiving), thay
vì tạ ơn đấng thiêng
liêng thì “tạ ơn
người, tạ ơn đời”
(*), nhớ nghĩ những
ai và những gì mình
được hạnh phúc đón
nhận. Mùa Giáng Sinh
(Christmas), nhà nhà
giăng đèn năm sắc
bên ngoài và bên
trong thường trang
trí một cây thông
nơi phòng khách—đó
là chỗ hội tụ của
sự cho và nhận
trong mùa lễ, hầu
như không còn mang
tính cách tôn giáo.
Các món quà được gói
trịnh trọng, xinh
xắn, của người trong
gia đình trao gửi
nhau, hoặc từ bà
con, bạn bè gửi tặng,
đều được đặt dưới
gốc cây thông, chờ
đến đêm 24 hoặc ngày
25 tháng 12 để cùng
tháo nơ, bóc giấy…
Đến với cuộc đời này,
chúng ta đã cho đi
những gì? – Dường
như sự cho bao giờ
cũng ít thua sự nhận.
Mỗi ngày, mỗi giờ,
nếu tự kiểm, tự hỏi,
chúng ta sẽ thấy
rằng mình cho đi rất
ít (nếu không muốn
nói là không cho gì
cả), mà chỉ đón nhận
không thôi. Chúng ta
luôn sung sướng, hả
hê khi thủ đắc một
điều gì, vật chất
hay tinh thần; mà
hiếm khi nghĩ rằng
việc cho đi sẽ mang
lại hạnh phúc,
thường là nhiều hơn
cả thu nhận.
Tại sao việc cho đi
thường mang lại niềm
vui cho mình? – Đơn
giản là vì ở đời ai
cũng muốn nhận, ai
cũng thấy vui khi
được nhận một cái gì
về cho họ. Chưa có,
họ sẽ làm sao cho có;
có rồi, họ muốn có
thêm, không bao giờ
cùng. Vì sự nhận là
không cùng, sự cho
cũng không cùng. Vì
sự cho là không cùng,
niềm vui cũng không
cùng tận.
Nhưng chúng ta có gì
để cho? – Miếng ăn
cho người đói. Thuốc
men cho người bệnh.
Áo quần cho kẻ rách
nát. Chăn mền cho
người giá lạnh. Lời
khuyên cho người xấu
ác. Tiếng khen cho
người hay giỏi. An
ủi người mất mát.
Khích lệ kẻ từ tâm.
Chia vui người thành
công. Chia buồn kẻ
thất bại. Cho đến
câu chuyện ý nghĩa,
bài thơ nhẹ nhàng,
đoạn văn bay bổng,
lời ru tha thiết,
tay ấm thân tình, nụ
cười thân thiện, ánh
mắt cảm thông… đều
là những món quà có
thể trao đến cho
người, mang lại niềm
vui cho người; mà
mang lại niềm vui
cho người, cũng
chính là mang lại
niềm vui cho mình.
Một người thu nhận
và vui, mình được
vui theo một lần;
nghìn người thu nhận
và vui, mình được
vui theo nghìn lần.
Cứ như vậy, cho đi
bất cứ thứ gì, cũng
đều nhận về một niềm
vui.
Nhưng nếu đời chúng
ta vốn đầy những
phiền não, khổ đau,
bất an, thiếu thốn,
tự ti, ganh ghét,
hờn giận, chán nản,
bất đắc chí, thất
vọng, tuyệt vọng,
thống hận, sầu bi…
thì ai là người có
thể nhận lấy, ai là
người có thể chia sẻ
gánh nặng khủng
khiếp ấy? Ta cho
người những gì vui,
hay, tốt, đẹp, thế
còn những thống khổ
của ta, ai nhận? Đại
dương chẳng đủ sức
chứa. Quả đất cũng
chẳng thể kham. Ta
trao ai?
– Hãy gửi chúng vào
hư không.
Cho, không phải chỉ
là làm vui kẻ đón
nhận; mà còn là một
thái độ, một nghệ
thuật sống ở đời để
có hạnh phúc. Nghệ
thuật ấy chính là
buông xả những gì
mình có, từ niềm vui
cho đến nỗi buồn.
Niềm vui, gửi cho
người; nỗi buồn, gửi
vào hư không. Đời
chúng ta được hạnh
phúc, thảnh thơi,
nhẹ nhàng không phải
nhờ sự thu nhận,
chất chứa, mà chính
là buông bỏ, buông
bỏ tất cả, cho đến
khi không còn gì để
trao đi, không còn
người cho và không
còn ai đón nhận.
________________
(*) Lời từ bài hát
“Tạ ơn” của nhạc sĩ
Trịnh Công Sơn |