Minh Thạnh
Từ một so sánh
Trung tuần tháng 6/2013,
trên các trang mạng Phật giáo, hầu như đăng tải đồng thời hai bài viết của tôi,
cùng có yêu cầu trả lời, hướng đến những đối tượng cụ thể.
Bài viết hướng tới Ban
hưng công Quốc thái dân an Phật đài về chất lượng thẩm mỹ của khuôn mặt tượng
Phật đã được Tỳ kheo Thích Kiến Nguyệt nhanh chóng trả lời sau đó.
Trong khi đó, bài viết
đặt vấn đề yếu kém trong truyền thông về Hội thảo khoa học “50
năm phong trào Phật giáo ở miền Nam (1963 - 2013)”
hướng đến phía Phật giáo trong ban tổ chức hội thảo, là Học viện Phật giáo Việt
Nam tại TPHCM, đến lúc viết bài này vẫn chưa được trả lời. Thay vào đó, là bài
trả lời những câu hỏi khác của một vị không có trách nhiệm và thẩm quyền.
Thư trả lời của Ban Hưng
công Quốc thái dân an Phật đài, do thầy Thích Kiến Nguyệt ký tên, có nhiều đoạn
văn rất mộc mạc, thể hiện sự chân thành, tha thiết của phía trả lời. Nhưng trên
hết là tinh thần trách nhiệm và ý thức được vai trò của truyền thông hiện đại.
Trong khi đó, các vị tu
sĩ khoa bảng lãnh đạo Học viện Phật giáo Việt Nam tại TPHCM, những vị lẽ ra rất
nhạy bén và sớm thích ứng với truyền thông hiện đại, lại vẫn cứ tỏ ra xa lạ với
đối thoại trên truyền thông.
Đối thoại trong truyền
thông hiện đại
Cách đây chỉ hơn mười
năm, các sơ đồ thể hiện hoạt động truyền thông thường là chỉ một chiều. Tức là
chỉ có mũi tên từ phía phát thông điệp đến phía nhận thông điệp, không có chiều
ngược lại.
Ngày nay, sơ đồ đó luôn
luôn là nhiều chiều, cơ bản là 2 chiều. Truyền thông hiện đại là truyền thông
đối thoại, không còn độc thoại.
Có lẽ nhiều người vẫn
nghĩ đó là do internet, với khả năng phản hồi, tương tác, định lượng người tiếp
nhận… của nó.
Không hẳn như vậy, vì
phát thanh, truyền hình, những công nghệ có từ mấy thập kỷ trước, cũng chuyển từ
độc thoại sang đối thoại. Hình thức khán giả, thính giả gọi điện vào studio,
trực tiếp tham gia các chương trình là một ví dụ.
Khi cần, ngày nay người
ta có thể lập ngay cầu truyền hình, đường điện thoại để nêu câu hỏi và phát trực
tiếp câu trả lời. Người hỏi người trả lời có thể là nhiều người, thành hội
thoại, hội luận trực tiếp, không phải chỉ đối thoại 2 người. Từ “đối thoại ngày”
nay trong truyền thông phải được hiểu là “đối” giữa hỏi và trả lời, không phải
chỉ là 2 phía.
Tinh thần đạo Phật là
tinh thần đối thoại
Kinh Phật, về cơ bản, là
bản ghi những cuộc đối thoại. Đối thoại giữa đức Phật và các đệ tử, đối thoại
giữa thánh chúng và đại chúng.
Kinh Phật không phải là
những bản luận văn soạn sẵn để thuyết giảng một chiều, mà là lời đáp cho những
câu hỏi nêu ra từ đại chúng. Nếu Đức Phật không trả lời, ngài cũng vẫn giải
thích về sự im lặng đó, cũng là một hình thức trả lời. Tìm cách tránh né không
trả lời là việc xa lạ với đạo Phật.
Đối thoại như trong kinh
Phật là sự thể hiện của trí tuệ. Không có trí tuệ thì mới lẫn tránh đối thoại vì
thực chất là không có năng lực trả lời. Chính qua đối thoại, trí tuệ mới được
hiển lộ. Đối thoại trí tuệ cũng khác xa với hý luận, vì hý luận không đem lại
lợi ích. Ở đây, lợi ích là tiêu chí để xác định đối thoại. Đúng là không phải
chuyện gì cũng trả lời, nhưng trốn tránh đối thoại lại còn tệ hại hơn nữa.
Truyền thông hiện đại là
sự phát triển không ngừng của đối thoại
Buổi đầu, internet chỉ
là một kiểu thư viện điện tử. Còn truyền hình chuyển từ phát trực tiếp (như thập
niên 1970) sang phát bằng băng từ là một bước tiến.
Nhưng sau đó, web thì
phải có phản hồi, rồi đến chat, voice chat, webcam… Nay facebook là một bước
tiến mới trong đối thoại. Người ta đối thoại dưới mọi hình thức, ngay cả nguyên
thủ quốc gia cũng trả lời trực tuyến, chia sẻ trên blog. Nhiều trang mạng chỉ là
trang đối thoại, chủ yếu để mọi người trao đổi ý kiến, không lấy bài viết làm
điểm nhấn.
Còn chương trình phát
thanh truyền hình thu hút khán thính giả là chương trình trực tiếp, có tiếng nói
của khán thính giả đối thoại với biên tập viên và trao đổi với nhau trong thời
gian. Tức là quay trở lại thời kỳ phát trực tiếp, để qua một bên thời kỳ chương
trình băng từ video.
Phật giáo và văn hóa đối
thoại truyền thông hiện đại
Đối thoại đã trở thành
một dạng văn hóa của truyền thông hiện đại. Đó là truyền thông nhiều chiều, cùng
nhau nêu vấn đề, tìm hiểu vấn đề, phân tích vấn đề, giải quyết vấn đề.
Vì vậy, Phật giáo, tôn
giáo của đối thoại, không phải chỉ là tìm cách thích nghi với sinh hoạt văn hóa
mới này, mà chính là làm sao lấy chính sinh hoạt văn hóa này làm thế mạnh cho
truyền thông Phật giáo, trở lại bản chất đối thoại của Phật giáo.
Truyền thông Phật giáo
nhưng chỉ là những bài viết dài dòng thuyết lý, một chiều thì chẳng những không
phù hợp với tinh thần Phật giáo, mà cũng không phù hợp với truyền thông hiện đại.
Phật giáo không phải là tôn giáo “giảng đạo”, mà là tôn giáo “vấn đạo” (từ “vấn
đạo” thường gặp trong Phật giáo, mà rất hiếm trong các tôn giáo khác). Vì vậy,
truyền thông Phật giáo hiện đại phải là truyền thông vấn đáp.
Câu hỏi có thể là từ một
người nêu, nhưng thường là suy nghĩ chung của đại chúng, như cách chúng ta vẫn
thường thấy trong kinh Phật. Trả lời câu hỏi trên phương tiện thông tin đại
chúng trong mọi cơ hội có thể, không phân biệt báo điện tử, web, blog, facebook…
là việc làm phù hợp với truyền thông Phật giáo.
Ngược lại, tránh né trả
lời, lẫn trốn trả lời chính là một sự thể hiện tiêu cực trước công chúng. Bản
thân việc đó cũng là một câu trả lời, nhưng rất bất lợi đối với người được hỏi.
Nó diễn ra trước mặt của bao nhiêu người, lưu dấu tích lâu dài lại đó, hàng loạt
truy cập tiếp sau đều xem thấy.
Vì vậy, không chỉ những
nhà lãnh đạo Phật giáo, mà tất cả tăng ni Phật tử, cần tiếp xúc với truyền thông
Phật giáo bằng tinh thần mới, tinh thần đối thoại, sẵn sàng cho những câu hỏi và
câu trả lời trên tinh thần đạo pháp.
Điều đó lại càng bức
thiết hơn trong môi trường hành chính giáo hội, văn hóa xã hội, giáo dục đào tạo
(như trường hợp Học viện Phật giáo Việt Nam tại TPHCM).
MT