Cánh cửa đưa ta về với bây giờ và ở đây
canh cua dua ta ve
Nguyễn Duy Nhiên
May mắn
thay, đức Phật có đưa
ra một giải pháp là sự thực
tập có phương pháp bằng cách chú ý đến những giác quan của mình. Ví dụ như trong kinh Bốn Lãnh Vực Quán Niệm, lãnh vực đầu tiên của chánh niệm là về
thân, hướng dẫn hành giả trở về và hoàn toàn
có mặt, tiếp xúc với cơ thể của mình. Ta có ý thức rõ ràng về
những cảm giác ở nơi thân – nó có
thể là cảm giác của hơi thở ra vào,
của bước chân ta đang
đi, hay bất cứ một tư thế, hoặc cử động nào khác của ta. Tuy nghe rất
là đơn giản, nhưng ảnh hưởng của nó thì
vô cùng
mầu
nhiệm và lớn lao.
Và sở dĩ điều này có hiệu quả
là vì
trong
mỗi giây lát, tâm ta
chỉ có thể ý thức được mỗi một điều mà thôi.
Nếu đó là một tư tưởng thì sẽ không có một ý thức của giác quan. Và trong giây phút ý thức của một giác quan, tư
tưởng sẽ không có mặt. Đơn giản là vậy. Bước đầu thực
tập, thì có lẽ những
ý thức về tư tưởng sẽ khởi lên nhiều hơn là những
ý thức của giác quan.
Nhưng sau một thời gian, khi sự thực
tập được
vững vàng hơn, ta có
thể sẽ có được hai ba giây
lát liên tiếp nhau của những ý thức trực tiếp về giác quan của
mình, mà không hề bị gián đoạn
bởi sự “suy nghĩ” về chúng. Và đối với
những ai có thói quen
suy nghĩ nhiều quá, thì đây là
một kinh nghiệm an lạc và một giải
thoát rất lớn cho họ. Và đó cũng là một bước
đầu rất thiết yếu trên con đường
phát triển tuệ giác.
Đức Phật có cho
một ảnh dụ về tâm ta như
một bình nước. Nếu nó chỉ đầy
có phân
nửa
thôi thì Mara, tức
Ma vương, sẽ
len lỏi vào và tìm
cách quấy rối ta bằng
đủ mọi cách. Và việc này sẽ xảy ra nếu như
phân nửa ta ý thức về những giác quan của
mình, và còn phân nửa
còn lại ta suy nghĩ
về chúng. Mara là một hình ảnh đại diện cho những điều bất thiện trong tâm mà
ta không nhận biết, chúng là những
tập quán, nội kết, thói quen trong
tâm thức, có khuynh hướng
thúc đẩy, khơi dậy những câu chuyện buồn lo, những ý nghĩ lăn xăn
trong đầu ta. Nhưng nếu như bình nước tâm của ta
được đầy
đến miệng thì Mara không thể nào xen
vào được. Đó là khi ta hoàn toàn
trực tiếp ý thức được những kinh nghiệm về những cảm giác của mình, thay vì
là những nghĩ suy, giải thích của mình về chúng. Bằng cách làm đầy những giác quan, ta
khiến cho tâm mình được
trống rỗng. Và khi tâm mình
được an tĩnh thì hạnh
phúc sẽ có mặt, và
con đường tuệ
giác của ta đi cũng
sẽ bắt đầu rộng mở.
Andrew Olendzki