Tâm sáng, đời sẽ đẹp
tam sang
TÂM SÁNG, ĐỜI SẼ ĐẸP
Giữa một thế giới ngày càng chật chội bởi tiếng
ồn, áp lực, hơn thua và cám dỗ, con người vẫn không ngừng đi tìm một nơi chốn
bình yên, một nẻo đường hạnh phúc. Nhưng có mấy ai nhận ra rằng: khi tâm ta sáng
đời tự nhiên sẽ đẹp. Vẻ đẹp đích thực của cuộc đời không nằm ở sự đủ đầy bên
ngoài, mà nằm ở ánh sáng bên trong mỗi con người. Tâm trong sáng như dòng suối
thanh lương, chảy đến đâu thì sự sống được hồi sinh đến đó. Vì vậy, “tâm
sáng, đời sẽ đẹp” không chỉ là một ý niệm lý tưởng, mà là con đường thực
tiễn cho bất kỳ ai mong cầu an lạc và hạnh phúc.
Gạn đục khơi trong - hành trình làm sáng nội
tâm
Trong kinh Pháp cú, Đức Phật dạy:
Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo;
Nếu với ý ô nhiễm,
Nói lên hay hành động,
Khổ não bước theo sau,
Như xe theo vật kéo.
Tâm là gốc của mọi hành động, là cội nguồn của
mọi khổ đau và an vui. Tâm ô nhiễm sẽ dẫn đến lời nói, hành động bất thiện.
Ngược lại, tâm thanh tịnh thì mọi điều ta nghĩ, nói và làm đều nhẹ nhàng, giản
đơn. Thế nhưng, để có một nội tâm trong sáng, con người phải trải qua hành trình
gạn đục khơi trong đầy kiên trì và tỉnh thức.
Phiền não trong tâm chẳng khác nào lớp bụi bám
trên tấm gương. Nếu không thường xuyên lau chùi bằng giới, định và tuệ thì ánh
sáng của chánh niệm sẽ khó mà chiếu soi. Đức Phật từng khẳng định: “Giới sinh
định, định sinh tuệ, tuệ sinh giải thoát”.
Người giữ giới thanh tịnh thì tâm an định, từ đó phát sinh trí tuệ. Trí tuệ ấy
chính là ánh sáng đích thực giúp ta nhìn thấu vô thường, khổ và vô ngã của thế
gian. Sự sáng suốt không đến từ sách vở, mà từ trải nghiệm nội tâm sau bao lần
vượt qua phiền não, biết quay về chánh niệm trong từng sát-na hiện tại.
Làm sáng nội tâm không đòi hỏi phải xa lánh cuộc
đời, mà cần biết soi lại chính mình giữa đời sống thường nhật. Khi nổi sân, ta
biết mình đang nổi sân. Khi tham lam, ta nhận diện được tham lam. Đó là bước đầu
của tỉnh thức. Và trong mỗi khoảnh khắc nếu chánh niệm được duy trì thì một phần
bóng tối trong tâm dần được hóa giải. Người biết soi chiếu tâm mình là người
biết sống chậm lại, biết hành động với từ tâm. Họ không vội vã đưa ra phản ứng
hay kết luận, vì họ hiểu rằng nội tâm là nơi bắt đầu mọi nhân duyên trong đời.
Như người trồng lúa phải biết nhổ bỏ cỏ dại, người tu tâm cũng cần biết gạn bỏ
độc tố tham - sân - si để ánh sáng trong tâm ngày càng chiếu tỏ.
Một ngọn tâm sáng - vạn nẻo đường vui
Khi ánh sáng nội tâm được thắp lên, niềm an vui theo đó cũng được lan tỏa. Người
có tâm sáng sẽ toát ra ánh sáng đó từ cách nói năng, hành xử đến ánh nhìn, dáng
đi. Không cần lời lẽ trau chuốt, không cần khoác lên mình một danh hiệu cao quý,
họ vẫn khiến người khác cảm thấy bình yên, dễ chịu và được yêu thương.
Một tâm hồn trong sáng là món quà không chỉ cho chính mình mà cho cả những người
chung quanh. Người ấy sẽ biết dừng lại khi lòng tham trỗi dậy, biết tha thứ khi
bị xúc phạm, biết sẻ chia khi có khả năng. Họ không sống vì cái tôi nhỏ bé mà
sống vì sự hòa điệu với tha nhân. Chính vì thế, bước chân họ đến đâu cũng đem
theo sự ấm áp, lời họ nói ra luôn là liều thuốc cam lồ cho tâm hồn người khác.
Đức Phật từng dạy: “Người đáng kính trọng nhất không phải là người quyền cao
chức trọng, mà là người sống vì lợi ích của số đông”.
Người có tâm trong sáng thường là những người âm thầm phụng sự, không phô
trương nhưng vững chãi. Họ có thể là một người mẹ tảo tần, một vị thầy tận tụy,
một người bạn biết lắng nghe, hay một hành giả lặng lẽ hành thiền trong rừng
sâu. Dù ở vai trò nào, họ cũng là ánh sáng lợi ích cho cộng đồng.
Trong thời đại đầy biến động này, sự hiện diện của một người có nội tâm trong
sáng chẳng khác nào một bến đỗ bình yên cho bao tâm hồn đang lạc lối. Họ chính
là ngọn đèn, dù nhỏ bé cũng đủ làm ấm cả không gian tối tăm nhất: “Như ngọn
đèn sáng, soi sáng bốn phương; người có tâm từ cũng soi chiếu khắp thế gian”.
Tâm sáng, đời sẽ đẹp - như sen tỏa ngát hương giữa bùn
Hoa sen sinh trưởng từ bùn lầy, nhưng không để
bùn làm vấy bẩn. Ngược lại, càng mọc trong bùn, sen càng thơm ngát và tinh khôi.
Hình ảnh đó là biểu tượng tuyệt vời cho người biết giữ gìn và nuôi dưỡng ánh
sáng nội tâm giữa những phức tạp, nhiễu nhương của đời thường.
Cuộc sống luôn có nhiều chướng duyên, nghịch
cảnh, và cám dỗ dễ khiến ta đánh mất mình. Nhưng nếu trong lòng ta vẫn giữ được
một ánh sáng tỉnh thức, một niềm tin bền bỉ vào con đường thiện lành, thì chính
giữa những giông tố ấy, tâm ta lại càng vững vàng, sáng rỡ. Tâm sáng không phải
là thứ có được trong phút chốc, mà là kết tinh của quá trình sống có ý thức và
không ngừng tu tập, chuyển hóa. Như hoa sen không cần né tránh bùn, người có nội
tâm trong sáng vẫn sống giữa trần gian, tiếp xúc đủ mọi buồn vui, vinh nhục,
nhưng không để những điều ấy chi phối tâm hồn mình. Họ không để cám dỗ làm mờ lý
tưởng, không để tổn thương biến thành hận thù. Họ vươn lên từ chính nơi thấp
nhất, và nhờ thế mà phẩm chất thanh cao càng thêm rạng ngời. Họ là những đóa sen
lặng lẽ tỏa hương giữa dòng đời, là tấm gương phản chiếu nhằm nhắc nhở người
khác cũng biết trở về chăm sóc mảnh đất tâm mình, để mỗi ngày sống là một ngày
vươn lên trong ánh sáng thiện lành và cuộc đời vì thế sẽ trở nên tươi đẹp.
Tâm
sáng, đời sẽ đẹp không còn là
một lý tưởng để ngưỡng vọng, mà là một nếp sống đáng được nuôi dưỡng từng ngày.
Mỗi người đều có thể bắt đầu từ chính mình, bằng một lời nói lành, một suy nghĩ
thiện, một hành động hiểu biết. Dù ta chưa thể chuyển hóa hết bóng tối cuộc đời,
thì chỉ cần giữ được ngọn đèn tâm không tắt, ta đã là một phần ánh sáng cho nhân
loại. Như lời di huấn cuối cùng của Đức Phật: “Hãy tự thắp đuốc lên mà đi,
lấy Pháp làm đuốc, lấy Pháp làm nơi nương tựa, không nương tựa một điều gì khác”.
Hãy là người giữ được ngọn đèn trong tâm, không phải để khoe sáng hơn ai, mà để
thấy rõ đường mình đi, và đủ từ bi, trí tuệ để soi rọi lối về cho người khác. Vì
khi tâm đã sáng, thì dẫu đời có mịt mù, ta vẫn có thể sống đẹp, sống tỉnh thức
và sống tròn đầy.