Có câu
truyện
về một
người
cưỡi
một
con ngựa
đang phi như bay trên đường.
Khi anh và con ngựa
chạy
ngang qua một
khu phố, có vài người
đứng
bên đường
thấy
vậy
gọi
với
theo, "Anh kia có việc gì phải đi đâu mà vội vã thế?"
Anh ta ngoái đầu lại và nói lớn, "Tôi cũng không biết nữa, hỏi con ngựa kìa!" Sự tiến
bộ trong xả hội
của
chúng ta ngày nay cũng được ví giống như con ngựa
trong câu truyện
ấy,
chúng ta đang phi như bay nhưng có biết
mình đang đi về đâu chăng?
Theo tôi
nghĩ thì những phát minh, sáng tạo mới của khoa học
giúp cho cuộc đời bớt đi những tật bệnh, làm vơi bớt khổ đau là một điều rất
tuyệt vời và vô cùng quý báu cho nhân loại. Nhưng chúng
ta cũng đừng quên đi những nguyên nhân chánh và sâu xa của khổ đau.
Nếu như những “tiến bộ” ấy lại vô tình làm tăng trưởng thêm tham
vọng, khiến ta tách rời xa sự tốt lành tự nhiên, thì ta cũng cần nên phải thận
trọng. Ngày nay, chúng ta đã thấy rõ sự tiến bộ của cơ khí trong việc tàn
phá rừng nguyên sinh, làm ô nhiểm môi trường, giúp khai thác tài nguyên thiên
nhiên cho tham vọng con người, đến mức báo động.
Trong khi sự đói khát, bệnh tật vẫn còn có mặt khắp nơi trên thế
giới.
Ông Bob Moorehead, một tiến sĩ về thần học ở Hoa kỳ có những nhận xét như sau,
về những điều nghịch lý của thời đại ngày nay,
“Điều
nghịch lý của thời đại ngày nay là chúng ta có những toà nhà cao hơn nhưng sự
kiên nhẫn lại ngắn hơn, ta có những xa lộ rộng lớn hơn nhưng cái nhìn lại nhỏ
hẹp hơn. Chúng ta tiêu xài nhiều hơn nhưng có được ít hơn, mua sắm nhiều hơn
nhưng thưởng thức lại kém hơn. Ta có căn nhà to rộng hơn nhưng gia đình
nhỏ bé hơn; có nhiều tiện nghi hơn nhưng thời giờ ít ỏi hơn.
Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn nhưng hiểu biết lại giảm đi, ta dư
thừa kiến thức nhưng lại thiếu sự xét suy; ta có thêm nhiều nhà chuyên môn nhưng
cũng thêm biết bao nhiêu là vấn đề, có thêm thuốc men nhưng sự lành mạnh lại
càng sụt giảm.
Thời đại ngày nay
chúng ta uống rượu và hút thuốc quá nhiều, tiêu pha không tiếc nuối, thiếu vắng tiếng cười, lái xe quá nhanh,
nóng giận rất dễ, thức rất khuya, dậy mệt mỏi, đọc sách rất ít, xem ti vi quá
nhiều, và hiếm khi ta biết ngồi lại trong tĩnh lặng! Tài sản của ta tăng lên gấp
bội phần, nhưng giá trị chúng ta cũng sụt giảm đi.
Chúng ta nói quá nhiều, thương yêu quá ít, và thù ghét thì lại
quá thường.
Chúng ta biết cách kiếm sống, nhưng không mấy ai biết sống.
Chúng ta cộng thêm năm tháng vào đời mình, nhưng chỉ là năm tháng mà thôi.
Chúng ta đã lên đến mặt trăng và trở về trái đất, nhưng rất khó bước qua bên kia đường để chào người hàng xóm mới. Ta chinh phục được thế
giới bên ngoài nhưng không biết gì về thế giới bên trong. Chúng ta đã làm được
rất nhiều việc lớn lao, nhưng rất ít việc tốt lành.
Không khí chung
quanh ta trong sạch hơn, nhưng tâm hồn ta lại càng ô nhiễm hơn.
Chúng ta chia cắt được một hạt nguyên tử, nhưng chưa phá được thành kiến của
chính mình. Chúng ta viết nhiều hơn, nhưng học được ít hơn. Chúng ta có
nhiều dự án hơn, nhưng hoàn tất ít hơn. Chúng ta biết cách làm việc nhanh chóng, nhưng không biết cách đợi
chờ. Chúng ta thiết kế thêm
nhiều máy điện toán, chứa thêm nhiều dữ kiện, in ra thật nhiều tài liệu, nhưng
sự truyền thông giữa con người mỗi ngày lại càng ít đi.
Ngày nay là thời đại
của mì ăn liền, tiêu hoá chậm, con người to lớn nhưng
chí khí rất nhỏ, lợi nhuận thì rất sâu mà tình người thì rất cạn.
Đây là thời đại của
gia đình với hai đầu lương nhưng trăm ngàn ly dị, nhà cửa khang trang nhưng hạnh
phúc đổ vỡ. Đây là thời đại của những chuyến đi ngắn vội vàng, đồ xài chỉ một
lần, đạo đức vứt bỏ, vợ chồng một đêm, và những viên thuốc giải quyết cho mọi
vấn đề, từ hưng phấn, đến lắng dịu, đến cái chết.
Đây
là thời đại của những mặt hàng trưng bày ngoài cửa tiệm thì rất nhiều, nhưng
trong nhà kho lại trống không. Đây là thời đại mà công nghệ có thể mang
lá thư này đến thẳng với bạn và bạn cũng hoàn toàn tự
do để chọn đọc nó hay xoá bỏ đi...
Nhưng xin bạn hãy nhớ bỏ thì giờ ra với người thương, vì họ sẽ không có mặt với
ta mãi mãi.
Hãy nhớ chọn những lời dễ thương với những ai đang ngước nhìn bạn nhiều ngưỡng
phục, vì cô hay cậu bé đó rồi cũng sẽ lớn lên và rời xa ta.
Hãy nhớ ôm chặt người
gần bên, vì đó là một món quà vô giá mà ta có thể ban tặng cho người khác, khi
nó được xuất phát từ đáy tim mình, mà không tốn một xu
nào.
Hãy
nhớ nói lời thương yêu với những người thân yêu, và phải hết sức thật lòng mình.
Một nụ hôn, một vòng tay ôm, sẽ chữa lành hết mọi vết
thương khi nó phát xuất từ chính con tim mình.
Hãy nhớ nắm tay nhau và trân quý phút giây này, vì biết rằng tất cả sẽ
không ở với ta mãi mãi. Hãy có thì giờ để thương nhau, để lắng nghe nhau, và
nhất là hãy chia sẻ với nhau những ý tưởng đẹp nhất trong tâm mình.
Và nhất là bạn hãy
luôn nhớ rằng, cuộc sống không phải được đo lường bằng con số hơi thở của mình,
mà bằng những giây phút kỳ diệu trong cuộc đời đã mang hơi thở ấy bay cao.”
Trích
trong
Nói Với
Người Bạn Tu Học - nguyễn duy nhiên