]Minh Thạnh
Sử dụng truyền thông như
là một phương tiện phục vụ nhiều mặt hoạt động là điều đã hết sức phổ biến. Đó
là một việc khách quan, đương nhiên khi sử dụng những lợi ích mà truyền thông
đại chúng mang lại. Trong bài viết này, chúng ta sẽ quan tâm đến khía cạnh sử
dụng truyền thông đại chúng đối với việc điều hành Phật sự, xét xem những nhà
lãnh đạo Phật giáo, từ những vị chức sắc
của giáo hội, đến những vị trưởng lão có uy tín trong Phật giáo, có thể sử dụng
truyền thông Phật giáo như thế nào trong những Phật sự liên hệ.
1)
Truyền thông Phật giáo là tập họp
những báo cáo tình hình Phật giáo từ nhiều khía cạnh
Điều này cũng là việc
tất nhiên, như các nhà lãnh đạo nhà nước, các chính khách, nhà hoạt động xã hội…
phải thường xuyên theo dõi truyền thông đại chúng để nắm tình hình trong và
ngoài nước, ghi nhận những vấn đề mới, theo dõi những vấn đề đang giải quyết,
ghi nhận những ý kiến nhận định, bình luận về tình hình.
Đối với Phật giáo,
truyền thông Phật giáo là một kênh thông tin về tình hình Phật giáo đối với
những nhà lãnh đạo, chức sắc, giáo phẩm, có tác dụng bổ sung kênh thông tin
chính thức bằng con đường hành chính giáo hội. Truyền thông đại chúng Phật giáo
được nói đến ở đây bao gồm cả truyền thông chính thức, như báo in, ấn phẩm, kênh
truyền hình, trang web chính thức, và cả truyền thông không chính thức đủ các
dạng, như trang web cá nhân; tập thể; blog; face book; nội san; dĩa quang với
các nội dung… Truyền thông Phật giáo sẽ giúp định hình thực tế hiện trạng Phật
giáo đối với các nhà lãnh đạo Phật giáo. Điều này có ý nghĩa hết sức quan trọng.
Truyền thông là mắt, là tai để nhìn nhận hiện tình, đánh giá hiện tình. Không có
truyền thông, cái thấy, cái nghe tất yếu sẽ bị giới hạn.
Những người điều hành
các hình thức truyền thông Phật giáo, phương tiện truyền thông Phật giáo và
những người trực tiếp làm truyền thông Phật giáo cần chú ý đến đối tượng công
chúng đặc biệt này của truyền thông Phật giáo. Làm truyền thông Phật giáo là
thực hiện nhiệm vụ báo cáo hiện tình Phật giáo đến những vị tôn túc có trách
nhiệm bằng một kênh đặc biệt. Vì vậy, tác dụng của truyền thông Phật giáo là rất
lớn đối với Phật sự. Đối với các nhà lãnh đạo Phật giáo, giá trị thông tin của
truyền thông Phật giáo cũng là điều không thể bỏ qua, và nó gồm tất cả các nguồn
thông tin, với các mức độ tin cậy khác biệt khi tham khảo. Các vị tôn đức lãnh
đạo trưởng thượng hạn chế thì giờ tiếp xúc với truyền thông Phật giáo thì có thể
cắt cử thị giả lưu tâm theo sát truyền thông đại chúng và phúc trình lại với các
ngài, để sau đó các ngài tập trung tìm hiểu đến những nội dung đáng chú ý hơn cả.
Qua đây, chúng ta có thể
nhìn thấy trách nhiệm của những đơn vị truyền thông quan trọng trong Phật giáo.
Ở những đơn vị truyền thông như thế, việc quan tâm đến đối tượng công chúng đặc
biệt kể trên cũng phải là điều hết sức được chú trọng. Hiện nay, một tỷ lệ lớn
thông tin được truyền đi trên các trang mạng. Trong khi các trang mạng có ưu thế
là dung lượng truyền thông không bị hạn chế như thời lượng đối với truyền hình,
diện tích trang báo đối với báo in. Vì vậy, nên khai thác thế mạnh này. Có thể
dành ra những mục riêng (như “Diễn đàn”, “Ý kiến”, “Thảo luận”, “Tin tham khảo”…)
để phục vụ yêu cầu đưa tin, bài đa chiều, toàn diện, bao quát, với nhiều quan
điểm, cách nhìn cách lý giải, phản ảnh chân thực, nhiều khía cạnh của hiện thực.
Đây là một xu hướng lớn trong hoạt động truyền thông mạng hiện nay. Khi đăng tải
những tin bài như vậy, người ta khoanh vùng bằng những chú thích như “Nguồn tin
đang được kiểm chứng”, “Bài viết không nhất thiết phản ánh quan điểm Ban Biên
tập”, “Bài viết thể hiện quan điểm, cách hành văn riêng của tác giả”…
Thay cho định hướng quan
điểm riêng như ở báo giấy, truyền thông mạng có xu hướng trở thành những báo cáo
toàn diện, bám sát tối đa bức tranh hiện thực, không để lọt mất tin tức, bình
luận. Đối với chức năng mà chúng ta đang nói đây (cung cấp báo cáo thông tin
thực tế hiện tình Phật giáo đến các nhà lãnh đạo Phật giáo), thì xu hướng cần
được quan tâm đương nhiên là xu hướng mới, đưa tin bài theo hướng toàn diện,
nhiều chiều.
Điều này không hề mâu
thuẫn với tính định hướng, yêu cầu thể hiện quan điểm của đơn vị truyền thông.
Vẫn có nhiều cách để nhấn mạnh việc thể hiện quan điểm của đơn vị truyền thông
Phật giáo, như xây dựng các bài xã luận bám sát quan điểm truyền thông, nhấn
mạnh những tin bài thể hiện quan điểm truyền thông một cách thích hợp… và rất
nhiều biện pháp nghiệp vụ khác.
Nếu chỉ thông tin theo
tiêu chuẩn định sẵn một cách giới hạn, thì truyền thông Phật giáo mất đi tác
dụng là kênh thông tin phục vụ cho việc đề ra và thực hiện Phật sự, tức là không
thể làm được vai trò mà chúng ta đang bàn luận đây của truyền thông Phật giáo.
Tất nhiên truyền thông
Phật giáo phải có sự khác biệt mang tính chất Phật giáo, nhưng truyền thông Phật
giáo cũng không thể hoạt động với những khác biệt căn bản so với hoạt động
truyền thông nói chung. Một báo cáo hữu ích đối với các nhà lãnh đạo Phật giáo
đương nhiên phải là báo cáo chính xác, toàn diện, chi tiết, cụ thể, đa dạng, là
cơ sở tham khảo tin cậy, trung thành với diễn tiến thực tế của tình hình cũng
như ghi nhận được ý kiến nhiều chiều.
2) Truyền thông Phật
giáo là phương tiện chuyển tải, phổ biến tư tưởng, mệnh lệnh, chỉ đạo từ các nhà
lãnh đạo Phật giáo
Có một điều rất đáng
tiếc, là trên các phương tiện truyền thông đại chúng Phật giáo, chúng ta rất ít
thấy đăng các ý kiến chỉ đạo thực hiện Phật sự của các vị lãnh đạo Phật giáo, ít
đăng các bài viết mang tính thời sự, tức mang đậm yếu tố báo chí, của các nhà
lãnh đạo Phật giáo. Thay vào đó, các bài được đăng từ các nhà lãnh đạo Phật giáo
trên truyền thông đại chúng Phật giáo thường là những bài thuyết giảng giáo lý
chung chung, không đi vào những vấn đề thời sự cụ thể, không mang tính báo chí.
Nói không mang tính báo chí vì những bài như thế không mang yếu tố quyết định
của báo chí là thời gian tính. Thời gian sử dụng những bài giảng giáo lý là vô hạn,
lúc nào cũng được, thậm chí in thành tuyển tập sách cũng vẫn thích hợp. Như thế,
đương nhiên, sẽ không có tác dụng chỉ đạo thực hiện các Phật sự cụ thể.
Đây là một khiếm khuyết
lớn của truyền thông Phật giáo trong việc đóng góp xây dựng ngôi nhà Phật giáo,
và cũng trái với hoạt động thông thường của báo chí nhà nước cũng như của các tổ
chức, đoàn thể xã hội. Một số đơn vị truyền thông Phật giáo mang tính chính thức
khỏa lấp hạn chế này bằng cách thường đăng tải những văn bản hành chính như
thông cáo, thông bạch, thông tư…, thành ra cơ quan truyền thông trở nên mang
dáng dấp “công báo”. Đây cũng là một cách sử dụng truyền thông đại chúng phục vụ
điều hành Phật sự, nhưng như thế thì hiệu quả tất yếu sẽ giới hạn.
Theo chúng tôi, để
truyền thông Phật giáo phục vụ tốt hơn hoạt động Phật sự, những nhà lãnh đạo
Phật giáo nên thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đại chúng
với tư cách những nhà báo đặc biệt, với những bài báo mang tính định hướng quan
điểm gắn với từng Phật sự cụ thể, chỉ đạo chi tiết việc thực hiện Phật sự.
Một dạng xuất hiện thứ
hai mang tính chất báo chí là trả lời phỏng vấn. Các bài trả lời phỏng vấn tất
nhiên phải mang tính chất chỉ đạo thực hiện Phật sự, vừa mang tính báo chí, gắn
với thời sự, vừa thiết thực với những vấn đề Phật sự, vừa có giá trị chỉ đạo.
Như thế thì mới là truyền thông Phật giáo thực sự, với nghĩa hẹp là báo chí.
Cũng vẫn là truyền thông khi xuất bản tất cả những loại nội dung, kể cả nội dung
xuất bản lúc nào cũng được (không ràng buộc thời gian). Nhưng đó, cao lắm chỉ
thành “chí” mà không ra “báo”, thậm chí là từng phần của một tuyển tập sách. Nội
dung “báo” là những nội dung mang tính thời gian, ràng buộc bởi thời gian, mà ý
kiến chỉ đạo thực hiện các công việc cụ thể là thuộc dạng này.
Chỉ đạo thực hiện Phật
sự báo chí là một chiều tương tác của báo chí tổ chức, đoàn thể. Ở đây, là ý
kiến chỉ đạo của các vị lãnh đạo tổ chức đối với nhân sự thành viên. Nó là chiều
tương tác với chiều thông tin, báo cáo đến lãnh đạo như chúng ta đã nói ở trên.
Các nhà lãnh đạo bỏ qua chiều hoạt động này của truyền thông Phật giáo là bỏ đi
50% giá trị của truyền thông Phật giáo.
Ở đây, có thể nhấn mạnh
đến các trang mạng Phật giáo trong vai trò thông tin không hạn chế dung lượng.
Thuận lợi này khiến truyền thông mạng Phật giáo là phương tiện tốt nhất để
truyền tải ý kiến chỉ đạo của các nhà lãnh đạo Phật giáo trong hoạt động điều
hành Phật sự. Thông tin mạng còn có thế mạnh ở chỗ có thể cập nhật kịp thời,
nhanh chóng, đáp ứng ngay được yêu cầu thời gian của công việc, phục vụ được số
đông.
Thiết tưởng, trước mắt,
những trang mạng Phật giáo chính thức, có năng lực nên xây dựng lực lượng phóng
viên phục vụ cho yêu cầu này. Các trang mạng Phật giáo chính thức trước hết vừa
là nơi đăng tải văn bản chỉ đạo, vừa đăng những ý kiến triển khai và quán triệt
nội dung văn bản dưới nhiều hình thức, mà trên hết là bài viết chỉ đạo của lãnh
đạo, ý kiến phỏng vấn lãnh đạo, tin bài về tiến trình thực hiện Phật sự, hướng
dẫn giải quyết, vượt qua những khó khăn khi thực hiện, những hình mẫu cụ thể về
việc thực hiện thành công Phật sự, các phản hồi khác trong quá trình thực hiện
Phật sự…
Hiện nay, ở nhiều sản
phẩm truyền thông Phật giáo, nếu loại đi một vài tin bài ít ỏi (ở ấn phẩm định
kỳ là những trang đầu), thì sẽ trở thành những dạng tuyển tập phi báo chí. Theo
tôi, đây là một trong những hạn chế lớn nhất của truyền thông Phật giáo. Vì
không có tính thời sự thì không thể là phương tiện phục vụ đắc lực hoạt động
điều hành Phật sự. “Sự” bao giờ cũng mang tính thời gian và gắn bó chặt chẽ với
yếu tố báo chí. Vì vậy, để truyền thông Phật giáo trở thành phương tiện phục vụ
điều hành Phật sự hữu hiệu, thì vấn đề cần giải quyết trước hết là tăng yếu tố
báo chí, theo xu hướng hiện đại hóa trong kỷ nguyên thông tin số.
MT