Thích Thái Hòa
Báo hiếu,
báo ân không phải là lý thuyết, không phải là triết lý, mà nó đã trở thành
hiện thực trong đời sống đạo đức tâm linh của mỗi chúng ta.
Nhiều vị
làm văn hóa đề nghị rằng, đưa lễ Vu Lan vào lễ hội văn hóa, nhưng tôi thấy
rằng, đề nghị đó không có gì mới mẻ và không có gì sâu sắc cho lắm.
Không có gì
mới mẻ, vì lễ Vu Lan là một lễ truyền thống lâu đời của Phật giáo, gắn liền
pháp an cư và pháp tự tứ của Tăng trong truyền thống Phật giáo Phạn Hán, và
đã có một ảnh hưởng nhất định đối với nền đạo lý hiếu nghĩa của dân tộc Việt
Nam. Và đề nghị ấy không có gì sâu sắc để đáng quan tâm, vì lễ Vu Lan không
phải là lễ hội văn hóa, mà đối với dân tộc Việt Nam, lễ Vu Lan đã trở thành
nếp sống hiếu nghĩa đạo đức tâm linh của cả dân tộc.
Hiếu nghĩa
đặt nền tảng cho đạo đức tự thân, gắn chặt với đạo đức gia đình và xã hội;
gắn chặt những điều tốt đẹp của con người giữa đời nầy và đời sau. Hiếu có
khả năng đình chỉ mọi điều xấu ác cho tự thân của con người và xã hội. Hiếu
có khả năng làm thay đổi con người từ thế giới mê lầm bước tới đời sống giác
ngộ. Nên, Vu Lan là pháp học và pháp hành của mọi người con có hiếu thảo,
chứ không phải chỉ là triết lý hiếu thảo của các triết gia hay đóng tuồng
hiếu thảo của các nghệ sĩ ở nơi các sân khấu hoặc các diễn trường lễ hội.
Văn hóa chỉ
là một mảng của cuộc sống mà không phải là tất cả. Hiếu là tất cả cuộc sống
của con người mà không phải là một mảng. Hiếu là đạo và hiếu đã trở thành
đạo lý của con người. Không có hiếu, ta không có đạo. Không có hiếu, ta sẽ
không có tín ngưỡng, không có hiếu ta sẽ không có đạo đức, không có hiếu ta
sẽ không có tâm linh, không có hiếu ta sẽ không có cha mẹ, không có dòng họ,
không có xóm làng, không có hiếu ta sẽ không có quê hương, không có tổ quốc,
không có đồng bào, không có hiếu ta sẽ không có cái đẹp của người trên và kẻ
dưới; không có hiếu ta sẽ không có sự đối xử tốt đẹp giữa người sống và
người chết. Không có hiếu xã hội loài người sẽ mất trắng đạo đức và tình
nghĩa, vì chúng không còn có gốc rễ của cái đẹp. Gốc rễ của cái đẹp đã không
có, thì làm gì có văn hóa? Văn hóa đã không có, làm gì có lễ hội văn hóa
nhĩ!
*Ngọn
Nến Vu Lan
Mùa Vu Lan
lại trở về, ta có cơ hội nghĩ đến những điều dễ thương của cha mẹ, và làm
cho chất liệu dễ thương ấy có mặt trong thân tâm ta và trong đời sống của
ta. Như vậy, ta mới kế thừa được những gì tốt đẹp từ cha mẹ ta và từ nơi tổ
tiên nội ngoại của ta.
Ở trong đời
không có người cha nào, mà không từng có những hành động và cử chỉ đẹp đối
với con cái. Vu Lan về, ta có cơ hội ngồi thật yên lắng, để nghĩ về cái đẹp
của cha đối với mình và đối với mẹ mình, và mình ghi cái đẹp đó của cha mình
ra trên một tờ giấy, qua từng nét bút thật trang trọng, và hứa sẽ nỗ lực
biến cái đẹp của cha trở thành cái đẹp của mình trong hiện tại và trong
tương lai. Ở trong đời không có bà mẹ nào, mà không từng có những hành động
và cử chỉ đẹp đối với con cái. Vu Lan về, ta có cơ hội ngồi thật yên lắng,
để nghĩ về cái đẹp của mẹ đối với mình và đối với cha mình, và mình ghi cái
đẹp đó của mẹ ra trên một trang giấy, qua từng nét bút thật trang trọng, và
hứa sẽ nỗ lực biến cái đẹp của mẹ trở thành cái đẹp của mình, trong hiện tại
và trong tương lai. Nếu ta không kế thừa được những gì tốt đẹp từ cha mẹ ta,
từ tổ tiên nội ngoại của ta, thì làm sao ta có thể trở thành người con cháu
hiếu thảo ở trong gia đình và dòng họ, để có cơ sở trở thành những con người
hữu ích cho xã hội? Ta không biết được cái đẹp của cha mẹ ta và ta không
biết trân trọng những cái đẹp ấy, thì ta không bao giờ lớn lên trong cái đẹp
làm người và trong cái đẹp của trời đất.
Thời đại
chúng ta là đại công nghiệp, nên con người ngày nay đã bị công nghiệp làm
cho bận rộn. Bận rộn đến nỗi, con người không còn có thì giờ để ăn và ngủ;
bận rộn đến nỗi cha mẹ không còn có cơ hội ngồi chơi với con cái và con cái
cũng không có cơ hội ngồi chơi với cha mẹ, để nghe những gì cha mẹ chia sẻ,
đó là nỗi bất hạnh lớn nhất trong thời đại công nghiệp của chúng ta!
Nếu ta làm
nhà đạo đức, nhà văn hóa, nhà chính trị, nhà giáo dục, nhà khoa học mà để
cho tình nghĩa cha mẹ và con cái bị đánh mất đi trong đời sống của con
người, biến con người trở thành vô cảm, thì không có gì tệ hại và tội lỗi
cho bằng!
Nếu những
nhà lãnh đạo đất nước mà thông minh, thì nên đưa ngày lễ Vu Lan trở thành
quốc lễ và khích lệ quốc dân thể hiện sự hiếu kính đối với tổ tiên và cha mẹ
đang còn sống cũng như đã qua đời, trong ngày lễ Vu Lan này, tạo thành một
điểm nhấn đạo đức để giữ nước và dựng nước. Mọi người dân sẵn sàng hy sanh
thân mạng để giữ nước và dựng nước, vì trong hồn thiêng đất nước vốn có cha
mẹ và tổ tiên của họ. Họ yêu đất nước qua tổ tiên, cha mẹ của họ, nếu không
có cha mẹ tổ tiên của họ, họ không bao giờ có đất nước để yêu!
Hôm nay mùa
Vu Lan lại trở về, tôi xin được chia sẻ những cảm niệm về Vu Lan của mình và
mong rằng, Tăng Ni Phật tử chúng ta cùng nhau thực tập, thắp sáng ngọn nến
Vu Lan, để bao oan khiên, nghiệt ngã giữa đời thường xóa sạch, để cho ý
nghĩa Vu Lan trở thành hiện thực trong đời sống của mỗi chúng ta, và để
chúng ta có thể trao truyền ngọn nến Vu Lan này, đến với các thế hệ con cháu
của chúng ta trong tương lai.