Tháng Bảy lại
về.
Một
chút nắng vàng ươm, một chút gió heo may
chuyển
mùa sang Thu, một chút bâng
khuâng
ngọt lòng thơm thảo.
Nhìn các Phật tử chuẩn bị lễ gần cả tháng trời, tôi cũng náo nức
lòng theo
tháng Bảy Vu Lan.
Dẫu tất bật
mưu sinh, dẫu nặng mang kiếp người trần thế, lòng tôi vẫn vang
lên điệu Bông Hồng Cài Áo.
Dẫu là người ngoại đạo, nhưng mỗi khi nghe lời
bài hát, tôi luôn thấy
bóng dáng Mẹ hiền. Mẹ như chuối chín cây, Mẹ như
mây như gió, Mẹ như
ánh nắng trời, như biển Đông ngời ngời của lục bát ca dao…
Trước
mắt tôi hiện lên bao người Mẹ. Này đây
nước mắt Mẹ mừng vui khi con
khôn
lớn, khi con nên vợ nên
chồng; này đây dáng Mẹ
cánh cò, cánh vạc xăm xăm sớm tối đi về; này đây bóng
Mẹ liêu xiêu giữa mùa giông bão;
này đây mắt Mẹ ngóng dõi mòn
trông chồng, ngóng con trong mùa bão biển…
Này Mẹ mừng vui khi con lớn khôn; này nước
mắt Mẹ mặn xốn xang khi con theo chồng về xứ lạ… Và biết
bao
hình bóng của những người Mẹ trên đời này đang hiện
ra trong tâm thức của tôi.
Tôi đang đi
trọn kiếp người. Tóc gần trắng
hết như tóc Mẹ. Nhưng
tôi vẫn cứ thấy mình như trẻ
con trước Mẹ.
Tôi quên sao được, những lần cúng giỗ, Mẹ tất
bật quán xuyến lo toan. Chỉ nhìn con cháu quây quần
bên mâm
cơm
là Mẹ no rồi! Chỉ nhìn con cháu
hiền
ngoan là Mẹ mãn nguyện.
Nói thế, cũng có lúc tôi
và các em
vẫn làm Mẹ buồn. Anh em chúng tôi
có lúc
bất
đồng ý kiến
nhau, có lúc cãi nhau,
lý sự với nhau. Mẹ chỉ nhìn buồn. Mẹ như nói một
mình: Sao anh em bay chẳng thương nhau? Cãi nhau mà vui
được à? Cùng
mẹ cùng cha sao các con lại
muốn hơn thua? Nghe Mẹ nói, anh em tôi
biết mình có lỗi. Mẹ nói thế, nhưng Mẹ vẫn lo cho chúng tôi, vẫn
che chở cho chúng tôi.
Và
trước mắt tôi, hiện lên những người Mẹ vĩ đại
khoan dung, yêu thương con cháu. Biết bao bà Mẹ đã
từng có những đứa con bên này, bên
kia của
cái gọi là ý thức hệ. Biết bao bà Mẹ
có những đứa con tranh chấp gia tài, hơn thua
tiền của… Mẹ chỉ buồn mà vẫn
yêu thương chúng như nhau! Mẹ có thiên vị
đứa nào đâu! Tất cả đều là con của Mẹ kia
mà!
Và
tôi nghĩ về bà Mẹ
vĩ đại
của dân tộc tôi: Mẹ Việt Nam! Tôi biết nói gì với
Mẹ trong mùa Vu Lan.
Mẹ có biết có
những đứa
con chửi rủa người thân? Có những đứa con làm tội làm tình
lẫn nhau? Có những đứa con đạp
vào mặt anh em chúng?... Tất cả
chúng đều là con của Mẹ Việt Nam. Mẹ Việt Nam có riêng của đứa nào đâu?
Lòng
tôi chùng xuống, thành khẩn nguyện cầu cho Mẹ
Việt Nam mãi là Mẹ của
chúng con.
Tôi ngồi suy
tư cho đoạn kết bài viết này.
Chợt
có tiếng khóc của trẻ con bên hàng xóm. Và
cất lên lời ru
của người bà, người bà của thế
kỷ XXI đang ru cháu bằng
lời bài hát – chứ không phải lời ru cổ:
Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…
Mẹ
của tôi ơi! Mẹ Việt Nam ơi! Mãi bao la tình Mẹ
trong tôi.
Phan Trang
Hy