Minh Đức Triều Tâm
Ảnh
Thấy thái tử lúc nào
cũng chìm ngập vào những suy tư không lối thoát, Yasodharā cùng với lệnh
bà Gotamī
đến xin phép đức vua hãy để cho thái tử dạo chơi ngoài thành cho khuây khỏa.
Đức Suddhodāna
nhíu mày:
- Ta chỉ sợ thái tử
sinh ra động tâm...
Bà Gotamī
mỉm cười:
- Nhiều năm nay tuy
ngồi một chỗ mà dường như không chuyện gì ngoài thế gian mà thái tử không hiểu,
không biết! Sự lo ngại của đại vương không có cơ sở nữa rồi!
Yasodharā còn thuyết minh thêm:
- Nhìn mái tóc của
phụ vương, mỗi năm lấm tấm thêm nhiều sợi bạc; nhìn đuôi mắt của phụ vương, mỗi
năm lại xuất hiện thêm vài nếp nhăn; rồi từng bước đi của phụ vương không còn
nhanh nhẹn như hồi thanh xuân nữa - chẳng lẽ nào thái tử lại không hiểu là rồi
mình cũng sẽ nhuốm màu thời gian như thế? Chẳng lẽ nào thái tử ngây thơ đến độ
không thấy sứ giả già ở khắp mọi nơi?
- Con nói có lý! Đức
vua gật đầu, mỉm cười rộng lượng.
- Còn bệnh? Ai mà
không bệnh? Ngay chính con trong mười mấy năm nay đã từng có vài lần bị bệnh
thống phong hành hạ; vài lần như vậy, con bị những cơn đau đớn không chịu đựng
nổi, phải quằn quại, phải rên la trước mặt thái tử. Vậy thưa vương phụ, sứ
giả bệnh cũng không còn là cái gì làm cho thái tử động tâm nữa rồi, vì thái
tử cũng đã biết rồi!
Đức vua lại một lần
nữa mỉm cười rồi chậm rãi nói:
- Hay lắm, con thuyết
phục hay lắm đấy! Còn sứ giả chết thì sao? Có lẽ con sẽ nói với ta rằng,
thái tử là người am tường các tư tưởng triết học Vệ-đà và tiền
Vệ-đà, chắc thái tử không ngây thơ đến nỗi, tưởng mình sẽ sống hoài không
chết? Nếu sống hoài không chết sao lại có thần Sanh (Brāhmā, thần Sáng Tạo)
và thần Tử (Shīva, thần Hủy Diệt)? Còn nữa, khi nghiên cứu một chính sách
toàn diện để cải cách đất nước, lẽ nào thái tử không nắm tình hình dân số,
lẽ nào không biết đến số sinh và số tử mỗi năm? Vậy, tất cả chúng ta rồi ai cũng
phải chết, đó là điều bình thường; lẽ nào một bậc trí tuệ như thái tử lại không
hiểu một điều bình thường giản dị như thế?
Lệnh bà Gotamī
và công nương Yasodharā mới nghe tưởng mình đã thuyết phục được đức vua,
nào ngờ, ngài thở dài nói tiếp:
- Có cái gì đó dường
như vô hình, bí mật mà nó không chịu lộ diện. Biết bao nhiêu năm qua ta đã từng
tư duy, trăn trở về sự có mặt của bốn vị sứ giả này. Ta đã ngăn chặn đủ
mọi cách. Cái già, sẽ có đấy, cái già nào đó, với hình thái thế nào đó mà
ai nhìn thấy cũng phải bàng hoàng, lo lắng - ấy mới thật là sứ giả! Cái bệnh,
sẽ có đấy, cái bệnh thế nào đó, với hình thù gớm ghiếc thế nào đó mà ai nhìn
thấy cũng phải rùng mình, sợ hãi - ấy mới thật là sứ giả! Cái chết cũng
tương tợ vậy, phải là cái chết kinh khiếp, vật vã, quằn quại, thống khổ cùng
cực... mới xứng đáng gọi tên là sứ giả! Còn về sứ giả sa-môn phạm hạnh thanh
tịnh, biết đâu một lúc nào đó sẽ xuất hiện trước mắt thái tử? Ai bảo đảm
điều ấy là không? Cho nên, hai người là người ta yêu mến; dẫu trái tim ta gật
đầu, nhưng khối óc ta vẫn từ chối như thường. Thái tử chưa được phép ta thì chưa
thể dạo chơi đâu hết, kể cả bên ngoài các cổng thành.
Cuộc thuyết phục thất
bại, thái tử biết được, nói với Yasodharā rằng:
- Phụ hoàng chỉ muốn
chúng ta có con để nối dõi dòng tộc, ấy là việc thứ nhất. Muốn ta đăng quang lên
ngôi vua để cai trị quốc độ, chăm lo cho bá tánh, ấy là việc thứ hai. Bao giờ ta
làm được hai yêu cầu đó, phụ hoàng mới an tâm, còn bây giờ, nói gì cũng vô ích.
Người kiên định lắm!
- Vậy ý thái tử thế
nào?
- Bây giờ chưa phải
lúc. Hiện tại ta muốn gặp gỡ các ông hoàng để nghe ý kiến của họ.
Yasodharā
ngạc nhiên:
-Việc gì thế, thái
tử?
-Về cuộc đời thôi mà,
Gopā!
Bây giờ họ đang ở
cung điện mùa xuân, trời đang còn se lạnh. Thái tử đã có chủ ý, định lưu giữ
các ông hoàng ở lại vui chơi nhiều ngày nên đã bàn với Yasodharā và lệnh
bà Gotamī là phải tổ chức tiệc tùng chu đáo để cho họ được thanh thản vui
chơi... Để tạo niềm vui mới, Yasodharā
chịu khó cho người lặn lội đến tận nước Māgadha để mời cho bằng được
một gánh hát nổi danh gồm những nhạc công, ca nhi, vũ nữ đang là ngôi sao tại
kinh đô Rājagaha hoa lệ ấy.
Đến ngày, các ông
hoàng tề tựu đủ cả, không sót một ai. Devadatta, Anudāma, Virulhāka từ
Koliya nghe tin cũng xe ngựa tìm sang... Lâu quá, họ mới được gặp gỡ nhau
đông đủ như thế nầy, kể từ độ thiếu niên với ước mơ cháy bỏng cải cách đất nước.
Cũng vì đang băn khoăn trước ý nghĩa của cuộc sống nên chưa ai lập gia
đình. Họ đã thất bại trước kế hoạch này sang kế hoạch khác. Một số bị cha mẹ
ràng buộc, chỉ cho vui chơi trong điền trang của mình hoặc làm một tiểu chủ để
kiểm tra, đôn đốc các công việc. Một số phụ tá với cha tập sự vai trò, chức năng
của một quan đại thần hay quan tổng trấn...
Devadatta hăng say trình bày sự thất bại trước công cuộc cải cách do đụng phải một
lực cản vô hình - tương tợ Sākya
vậy. Ai cũng hiểu lực cản vô hình ấy là những tham vọng, địa vị, danh lợi và
quyền lực. Devadatta có tham dự một số phiên tòa như trại chủ đánh chết
nông nô; các ông chủ ngân hàng xiết nợ, bắt luôn cả vợ con người ta mà đánh đập,
hãm hiếp rồi cho sống đời nô lệ... Đấy là những tội lỗi đặc trưng của bất công
xã hội cần phải trừng trị nghiêm khắc. Tuy nhiên, cán cân của công lý không phải
lúc nào cũng trung chính, nghiêm minh – vì đằng sau bao giờ cũng có nhiều bóng
tối khuất lấp, che phủ! Tất cả các ông hoàng dường như ai cũng đã nếm trải ít
nhiều kinh nghiệm đắng cay về điều ấy!
Các cuộc tiệc tùng,
ca nhạc vũ... dù mới mẻ, hấp dẫn... nhưng ai cũng giữ niềm vui chừng mực - vì
thật ra, các ông hoàng đâu có thiếu thốn món dục lạc nào. Giờ đây, tâm trí của
họ đang hướng đến cái gì khác, cái gì khác đó làm cho mục đích cuộc sống này có
ý nghĩa hơn, có giá trị hơn!
Thái tử Siddhattha
rất vui mừng khi thấy các bạn đã chững chạc, đã trưởng thành trong nhận
thức, bèn thân thiết nói:
- Đấy cũng là trăn
trở của ta đấy, các bạn! Muốn tìm cho ra ý nghĩa cuộc sống, giá trị cuộc sống
- thì đó có thể là chủ đề để cho chúng ta cùng thảo luận hôm nay, được chăng?
Mọi người vỗ tay tán
đồng. Devadatta chợt đưa mắt nhìn mọi người rồi dừng lại nơi thái tử,
chậm rãi nói:
- Khi thấy mình bất
lực trong việc cải cách đất nước, bất lực khi tham dự việc xử án ở pháp đình...
hoàng huynh có biết đệ đã làm việc gì sau đó không?
Thái tử mỉm cười lắc
đầu, Devadatta nói tiếp:
- Đệ đã cùng với thân
hữu tìm niềm vui trong việc xây dựng các trại tế bần, các trạm xá công cộng, làm
đường sá, cầu cống, trồng cây xanh và khuyến khích mọi người chôn lấp xác súc
vật, rác rưởi ô uế, nạo vét các mương cống tù đọng... Khi làm các công việc ấy,
chúng đệ bị hoàng gia, quý tộc la rầy, trách mắng thậm tệ; họ bảo đấy là công
việc của bọn thủ-đà-la và chiên-đà-la. Nhưng chúng đệ bất cần.
Thấy nhân dân vui vẻ, sung sướng, chúng đệ cảm thấy việc làm của mình dù sao
cũng có chút ý nghĩa, cũng có chút giá trị!
- Hay lắm! Lệnh bà
Gotamī và Yasodharā khi làm các công việc tương tế, chẩn bần, lúc trở
về cũng có chung một ý nghĩa như vương đệ vậy.
Ānanda chợt nói:
- Vậy ý nghĩa và
giá trị cuộc sống là hãy làm cho mọi người được vui vẻ, được sung sướng?
- Chưa chắc đâu,
hoàng đệ! Devadatta nói- những việc làm ấy giống như đi vá lại những tấm
áo đã rách nát; rồi người ta lại sử dụng một cách cẩu thả, một vài ngày sau đã
rách nát, hư mục... mà thôi!
- Đúng thế!
Anudāma nói tiếp - bên Koliya, thật ít người hưởng ứng việc làm có ý
nghĩa ấy, họ dè bỉu, ỉ ôi; người trí thức thì họ nói một câu đáng cho ta suy gẫm
hơn: Lại muốn dùng bàn tay không mà múc cạn nước sông Gaṅgā!
Virulhāka thở dài:
- Nói tóm lại, những
việc làm ấy rất là tốt, các bạn, nhưng nó là cái tạm thời, rất tạm thời...
Mahānāma cất giọng dõng dạc:
- Cả hai nước chúng
ta đều trì trệ, bảo thủ, tình trạng dân trí lại thấp; đa phần mọi người sống đời
cầu an, tiêu cực; việc làm dẫu tốt, đúng, có ý nghĩa, có giá trị, nhưng nếu
không có một cuộc chuyển hóa từ trong lòng của mọi người - một cuộc chuyển
hóa lương thiện và tích cực - thì tất cả sẽ trở nên vô nghĩa, vô ích. Là
dã tràng xe cát biển đông mà thôi!
Kāḷudāyi bỗng thở dài rồi nói:
- Chúng ta lại trở
lại với vấn đề giáo dục, vấn đề con người... đã thất bại hơn mười năm rồi, các
bạn!
Bhaddiya xin được phát biểu:
- Tất cả những ý kiến
của các bạn đều rất quý báu, nhưng chưa đi sít sao với chủ đề nên sinh ra tản
mạn, càng lúc càng đi xa, sẽ rơi vào mông lung. Trọng tâm thảo luận của chúng ta
hôm nay xoay quanh cụm từ: Ý nghĩa cuộc sống, giá trị cuộc sống! Thế
nhưng, chúng ta chưa định danh thế nào là ý nghĩa? Thế nào là giá trị? Thế
nào là cuộc sống? Mượn ngôn ngữ pháp đình, muốn xử tội, xử án, trước tiên
phải nêu ra tội danh, tội chứng trước đã. Nếu chúng ta chưa đồng quan
điểm, ý nghĩa là ý nghĩa gì? Giá trị là giá trị gì, vật chất hay tinh thần?
Cuộc sống là gì, cuộc sống của ai, của tôi, của anh, của giai cấp nào hay của
tất thảy mọi người? Phải đả thông, phải định danh tiền đề
trước đã, các bạn!
Đúng là khẩu khí của
một vị chánh án pháp đình tương lai nên phát biểu của Bhaddiya rất có
trọng lượng, đã điểm đúng huyệt đạo của vấn đề. Và tầm vóc của vấn đề chợt trở
nên rõ ràng nhưng cũng lớn lao hơn nhiều. Mọi người yên lặng khá lâu.
Devadatta chậm rãi nói:
- Đúng! Hoàn toàn
đúng! Và nếu vậy, chúng ta đụng đến
lãnh vực triết học rồi!
- Cả tôn giáo
nữa! Kimbila xen lời - Rồi nào là ý nghĩa, giá trị của cuộc sống phù
du này hay là ý nghĩa, giá trị linh thiêng, vĩnh cửu?
Thái tử thở dài, cất
giọng buồn buồn:
- Đã hết đâu,
Kimbila! Vấn đề của chúng ta bây giờ đã trở nên mênh mông như biển cả! Đã từ
khởi thủy, khi có con người trên trái đất, người ta đã đi tìm rồi. Các bộ tộc
thời còn săn bắt hái lượm, qua các thời đại lấy đá, lửa, sắt; họ đã tìm cách
phục vụ cho nhu cầu đời sống. Và bây giờ, các bộ lạc có tộc trưởng, các nước
cộng hòa có luật pháp, có hội đồng nguyên lão... tất thảy đều hướng đến phục vụ
nhân sinh, đều đáp ứng ý nghĩa và giá trị cuộc sống. Song song với mục đích tại
thế ấy, đã nhiều ngàn năm nay, tôn giáo, triết học đều đã đi tìm ý nghĩa, giá
trị thiêng liêng hơn; họ đã để lại biết bao kinh văn cổ thư đã ám khói, mà ngôn
ngữ ấy bây giờ không còn ai đọc được. Tuy nhiên, từ thời tiền Vệ-đà đến
Vệ-đà, hiện giờ người ta vẫn còn đi tìm đấy thôi! Họ đi tìm qua các cuộc tế
lễ, cầu nguyện, bùa chú, nước thánh, trầm tư, khất sĩ lang thang, tu khổ hạnh ép
xác... Như vậy, vấn đề của chúng ta đặt ra cũng không mới mẻ gì!
Cuộc thảo luận chợt
rơi vào hố thẳm.
Devadatta lâu lắm mới thốt lên:
- Rồi mỗi người
mỗi ý nghĩa, mỗi giá trị! Rồi mỗi gia đình mỗi ý nghĩa, mỗi giá trị! Rồi mỗi tập
cấp mỗi ý nghĩa, mỗi giá trị. Rồi mỗi bộ tộc mỗi ý nghĩa, mỗi giá trị! Rồi mỗi
tôn giáo mỗi ý nghĩa, mỗi giá trị! Có ai đồng ý với ai? Rồi chuyện gì sẽ xẩy ra,
hoàng huynh?
- Chuyện đã xẩy ra
rồi, vương đệ! Đó là giật giành, tranh chấp, xung đột, chiến tranh...; ở tất cả
mọi nơi, ở bên trong lòng người, ở trên tất cả mọi sinh hoạt xã hội, ở trong
lịch sử ngàn năm trước đến ngàn năm sau... cho đến vô tận!
Nhìn sự im lặng của
mọi người, thái tử kết luận:
- Toàn bộ ý kiến, ý
tưởng của các bạn, nó như ngọn gió lạnh đã đi qua, đã thổi buốt qua tâm não ta
bao năm, bao tháng, bao ngày... mà ta không thể giải đáp. Ta như đang đối diện
với bóng đêm trùng trùng. Có lẽ lời giải đáp tối hậu, rốt ráo, tận căn của vấn
đề... nó chưa thật sự có mặt trên cuộc đời này. Vậy chúng ta có nên đi
tìm không, các bạn?
Ai cũng đáp là
“nên lắm”, nhưng nhìn trên sắc mặt của mọi người, dường như lại nổi bật lên
câu hỏi khác: “Đi tìm ở đâu bây giờ, nếu nó không có mặt trên cuộc đời?”
Bế tắc!