Bí mật của Thiên sứ

Bí Mật.... của.... Thiên sứ....


Chiêu Hoàng


Con bé dồn hết tất cả sự chú ý đến một hình ảnh lung linh trước mặt. Đó là một người thanh niên đẹp như Thiên Thần với mái tóc hơi xoăn, khoảng trán rộng, nụ cười hồn nhiên như trẻ thơ và ánh mắt đầy niềm an lạc của một người đang có được một Hạnh Phúc chân thật. Chàng ngồi trên một băng ghế đối diện với mặt biển, nhưng không nhìn ra biển mà lại đang bận bịu với những loài chim bu chung quanh. Chàng đang vất những mẩu bánh mì cho những con chim. Đó là một hành động rất bình thường mà ai cũng có thể nhìn thấy ở bất cứ nơi nào ngoài bãi biển, nơi công viên v.v... Nhưng hình ảnh hôm nay đối với nó rất lạ, ngoài cử chỉ cho chim ăn, khuôn mặt chàng rạng rỡ, sáng ngời. Dường như chàng đắm mình thật sâu trong hành động ấy, và thật kỳ diệu, dường như chàng đang vui sướng khi thấy những loài khác vui sướng.

Chẳng lẽ hắn là một Thiên sứ? Để chắc ăn, con bé đi vòng ra phía sau lưng tìm vết sẹo của đôi cánh gãy. Nhưng thật khó có thể thấy được qua chiếc áo dạ nâu dày chàng đang mặc. Tò mò lắm. Không thể nhịn được, nó đi vòng ra phía trước mặt. Bầy chim thấy người lạ vội tung cánh bay cao.

- Anh làm tội gì mà phải xuống đây?

Tiếng nói trong trẻo của con bé làm mọi hành động của chàng thanh niên ngừng lại. Thoáng chút ngạc nhiên. Chàng vẫn không hiểu con bé muốn nói gì. Chàng bẻ một miếng bánh mì đưa lên miệng hỏi lại:

- Bé nói gì cơ?

Con bé kiên nhẫn tiếp tục hỏi lại câu hỏi cũ:

- Anh làm tội gì mà phải xuống đây?

Chàng thanh niên ngập ngừng:

- Có nghĩa là...?

- Anh không biết thật ư? Phải đấy! Vì đó là một điều bí mật. Chắc anh đã quên mất trước khi rơi xuống trần. Mẹ bảo những người ưa quan tâm và thích đem niềm vui đến cho kẻ khác chính là những vị Thiên sứ đã làm một lỗi lầm gì đó nên bị giáng trần. Họ phải làm đủ 1000 điều thiện mới được trở về trời... (Đưa bàn tay bé nhỏ của mình che một bên miệng thầm thì) Mẹ bảo Bé cũng là một Thiên sứ vì bé cũng ưa thích làm điều thiện...
- À...

Con bé tiếp tục huyên thuyên:

- Bé đã làm được hai điều rồi. Mai mốt bé làm xong thì bé sẽ được trở về Trời.

Chàng thanh niên có vẻ thích thú khi nghe con bé kể chuyện. Một chú chim câu ham ăn bắt đầu sốt ruột khi không thấy có người bẻ bánh cho mình ăn nữa nên đã bạo dạn nhảy lên cánh tay chàng mổ vào ổ bánh. Rất tự nhiên, con bé ngồi xuống băng ghế đá bên cạnh chàng. Đôi mắt trong veo nhìn với tất cả sự tò mò chờ câu giải đáp. Chàng thanh niên mỉm cười hỏi lại:

- Hai điều thiện bé đã làm là hai điều gì thế?

Con bé đưa ngón tay trỏ bé tí lên môi:

- Shhhhhhhhhh.... Bí mật mà! Bé không thể nói được...

- Tại sao?

- Vì nói ra thì không còn được gọi là "điều thiện" nữa. Mẹ bảo thế.

Thật thích thú khi nói chuyện với trẻ thơ. Tâm thức của một đứa trẻ là một tâm thức hồn nhiên, ít tì vết. Chàng thanh niên cũng tỏ ra vẻ rất bí mật, thì thào:

- Thế bé có nhớ bé gây tội gì để phải xuống đây không?

- À. Cái đó thì bé không nhớ. Nhưng có lẽ... (con bé ngước nhìn chàng thanh niên mỉm cười giải thích thêm) tựa như trong chuyện cổ tích ấy mà, có lẽ bé lỡ làm vỡ mất chén ngọc của Vua Trời nên bị đày xuống đây.

Chàng thanh niên giả bộ suy tư. Đôi mày hơi chau lại, khẽ lắc đầu, ra vẻ bất đồng ý kiến, hóm hĩnh trả lời:

- Anh thì không nghĩ như vậy. Vì nếu chỉ vì lỡ tay làm vỡ chén ngọc mà bị đày thì quả là ông Vua này... hư quá, dám coi chén ngọc quý hơn cả một vị Thiên sứ hay sao?
Con bé bối rối thốt lên:

- Vậy thì chắc là bé bị một tội tày đình mới phải bị đày ư?

- Hummm…. Cũng chưa chắc. Anh đoán, có thể đó là cái nguyện của bé đấy!

- Nguyện là gì thế?

- Nguyện là những ước nguyện mình tự tạo và thực hành theo ước nguyện ấy từ nhiều kiếp trước. Chẳng hạn như bé muốn làm những điều lành và tự hứa mình sẽ giữ mãi cái tâm nguyện đó để thực hành theo. Lâu dần, cái nguyện mọc rễ rất sâu trong tâm nên ta không còn nhớ mình đã từng lập đại thệ nguyện nữa. Nó trở thành một lối suy nghĩ và thói quen rồi, vừa sinh ra đã thích làm điều thiện. Bé thử nghĩ mà xem, này nhé, bé có cảm thấy vui sướng khi làm được một điều lành gì đó không?

Con bé hân hoan trả lời mà không cần phải suy nghĩ:

- Có chứ!

- Có ai bắt buộc bé phải làm những điều ấy?

- Không ai bắt bé làm cả!

- Bé có muốn tiếp tục làm như vậy không?

- Muốn tiếp tục!

- Thì đó! Bé chính là một Thiên sứ có ước nguyện đem lại an vui cho tất cả mọi loài. Thiên sứ càng làm nhiều điều thiện thì tâm thức càng phát sáng. Nhưng Thiên sứ vẫn phải mang cái thân người, vẫn phải ăn, ngủ, khóc nhè, và nhiều khi còn bị... đái dầm nữa.
Con bé gân cổ lên cãi:

- Bé lớn rồi. Đã hết khóc nhè và đái dầm. Mẹ bảo bé rất ngoan.

- Vậy thì bé đã trở thành "Thiên-Sứ-Người-Lớn". (Nghiêng mặt, mỉm cười nhìn khuôn mặt con bé khẽ lắc đầu, như không đồng ý với ý tưởng mình vừa nói.) Chàng giải thích thêm. Anh không nghĩ bé đã là "người lớn" lắm đâu, chỉ là vừa qua khỏi... tuổi khóc nhè thôi. Nhưng khi càng lớn thì mình càng phải giữ bí mật về tất cả những điều thiện mình đã làm. Không nên khoe khoang, vì tính khoe khoang là một tính rất xấu, không phải là tính của một Thiên Thần.


Con bé sung sướng nhìn chàng thanh niên cười toe. Cái cười khoe mấy cái răng sún hồn nhiên và... thiên thần làm sao. Chàng thanh niên lại thấy trong lòng tràn ngập một niềm vui. Nắng Xuân lấp lánh trên mặt biển như đang tùy hỷ với niềm vui của họ. Đàn chim hải âu và các loài chim khác đã no và bắt đầu tản mác bay đi. Thấp thoáng, người đàn bà trẻ cầm trên tay cây cà-rem vừa mua bước ra khỏi cửa tiệm kem, đôi mắt nhìn quanh tìm con bé rồi đậu lại một hình ảnh rất đẹp linh động trước mắt. Hình ảnh người thanh niên đang trò truyện với con mình, cả hai khuôn mặt đều mang một niềm vui sáng ngời. Nàng nhìn thấy con bé đang thì thầm gì đó với chàng và nháy mắt như cả hai đang giữ một điều cực kỳ bí mật...
²

Chia sẻ: facebooktwittergoogle