Sắc trắng mùa xuân
Sắc trắng mùa Xuân
******
Xuân có về để đời thêm sắc trắng
Vành khăn sô đi giữa cuộc đầy - vơi.
Hôm nhận giấy báo Đại học là lúc má về bên kia thế giới. Con chỉ kịp run rẩy để lên bàn thờ, không biết mừng hay tủi thân phận mình…!
Bao con trăng đi qua, dòng sông Hương đã mấy lần bên bồi bên lở? Cái hôm định mệnh ấy, con chạy dọc bờ sông gào tên má, chân con rỉ máu mà má có trả lời đâu. Chỉ có âm thanh con vọng lại như bởn cợt một kiếp người. Từ đó, dòng Hương giang thơ mộng là ác mộng đời mình. Con lấy đá ném vào lòng sông, nó có biết đau không má nhỉ mà nhiều khi thấy tội nghiệp, nó oằn mình run rẩy mỗi lúc đông về!
Ngày kia, có người con gái không quen, gởi cho con một lá thư tình, bảo nhờ đọc blog mà muốn làm tia nắng sưởi ấm mùa đông giá rét. Con trai má đâu có mạnh mẽ, chỉ biết khóc mấy đêm liền. Một tia nắng mong manh đó có níu hơi ấm về đủ thổi bùng sức sống điêu tàn trong con không?
Khói thuốc mỏng em đòi hong mái tóc
Đọng lệ buồn nức nở gọi thơ ơi!
Con thu mình trong góc giảng đường khi nghe tụi bạn rôm rả rủ nhau về nhà, sau mấy tháng rong ruỗi vun vén tri thức. Con chẳng biết về đâu? Quê ngoại trong con là hình ảnh nhạt nhòa; mỗi lúc chiều về, má nhìn cánh cò trắng giữa trời không mà nước mắt như chảy ngược vào lòng. Nhà cũng đã ra đi theo má khi con bước vào ngưỡng cửa Đại học với hành trang vỏn vẹn, bức hình má thời con gái bị hoen ố bởi khói hương loang lổ.
Đêm đã khuya, ly cà phê như góp thêm chút đắng vào cuộc đời để gom khoảnh nhớ, niềm thương tưới lên hoa thân phận nhằm điểm xuyết sắc trắng vào gam màu rực rỡ mùa Xuân. Bên ánh đèn leo lét, căn phòng trọ lẻ loi, bóng con đổ dài vươn về bàn thờ má, thèm được má ôm, để tồn tại trong mùa Xuân sắc trắng này.
Ta tìm ta giữa bến đỗ hoang đàng
Chợt sợi khói nhạt nhòa trong ký ức...
Nguyễn Tất Lân
Lớp 07CNQTH01, ĐH NN Đà nẵng