Nguyễn Thế Đăng
															
															
 
														
														
														Xuân đến Xuân đi nghi 
														Xuân hết 
														
														
														Hoa tàn hoa nở 
														chỉ là Xuân. 
														
														Xuân lai Xuân khứ nghi 
														Xuân tận 
														
														Hoa lạc
														
														hoa khai chỉ thị 
														Xuân. 
														(Thiền 
														sư
														
														Chân Không, 
														1046-1100) 
														
														
														Con đường
														
														tâm linh đưa
														
														con người vượt 
														khỏi
														
														thế giới
														
														hiện tượng
														
														vô thường (hoa 
														tàn hoa nở) để 
														đến
														
														thực tại
														
														vô tận,
														
														bất sanh
														
														bất diệt (xuân
														
														vô tận). Cả hai 
														hệ Pali và Sanskrit đều 
														gọi
														
														thực tại ấy là 
														Không,
														
														Vô tướng,
														
														Vô nguyện, hoặc 
														là Niết-bàn (Pali),
														
														Pháp thân
														
														bất sanh
														
														bất diệt 
														(Sanskrit).
														
														Thực tại ấy,
														
														Thiền sư
														
														Chân Không và một 
														số
														
														thiền sư
														
														Việt Nam khác 
														thường gọi là xuân. 
														
														Đó là một
														
														mùa xuân “vô 
														tận”, “chỉ là xuân”, đầu 
														cuối chỉ một vị mà người 
														ta có thể
														
														kinh nghiệm,
														
														thực chứng bằng 
														một
														
														cuộc đời hành 
														thiền.
														
														Mùa xuân
														
														vô tận ấy, 
														Niết-bàn
														
														thường lạc ấy,
														
														Lục tổ Huệ Năng 
														khi
														
														giảng kinh 
														Niết-bàn cho sư Chí Đạo 
														đã nói như sau: 
														
														“Ông là con
														
														họ Thích, sao lại 
														học tập
														
														tà kiến
														
														đoạn thường của
														
														ngoại đạo mà
														
														bàn luận pháp
														
														tối thượng thừa? 
														Cứ như ông nói, thì 
														ngoài
														
														sắc thân còn có 
														riêng
														
														Pháp thân, lìa
														
														sanh diệt mà cầu 
														nơi
														
														tịch diệt, lại
														
														suy diễn Niết-bàn
														
														thường lạc mà nói 
														có thân
														
														thọ dụng. Ấy là 
														tiếc giữ
														
														sanh tử, mê đắm 
														cái vui
														
														thế gian. 
														
														Ông nay phải biết: Phật 
														vì tất cả các người mê, 
														họ nhận
														
														năm uẩn hòa hiệp 
														làm tướng
														
														ngoại trần, rồi
														
														ham sống ghét 
														chết,
														
														niệm niệm trôi 
														dời, chẳng biết là
														
														mộng huyễn
														
														hư giả, uổng chịu
														
														luân hồi, lấy 
														Niết-bàn
														
														thường lạc chuyển
														
														thành tướng khổ 
														mà trọn ngày cầu kiếm. 
														Vì thế Phật
														
														thương xót nên 
														chỉ bày Niết-bàn chân 
														lạc, trong sát-na không 
														có tướng sanh, trong 
														sát-na không có tướng 
														diệt. Lại không có
														
														sanh diệt nào để 
														diệt, đây là
														
														tịch diệt
														
														hiện tiền.
														
														Đang khi
														
														hiện tiền cũng 
														không có cái lượng
														
														hiện tiền, mới 
														gọi là
														
														thường lạc. 
														
														Cái lạc này không có 
														người thọ cũng không có 
														người không thọ, thế thì 
														làm sao
														
														
														có tên “một thể 
														năm dụng”? Huống gì lại 
														nói Niết-bàn cấm ngăn 
														các pháp, làm cho chúng
														
														vĩnh viễn chẳng 
														sanh. Đó là
														
														báng Phật nhạo 
														Pháp”.
														
														Mùa xuân bất tận 
														hay Niết-bàn
														
														thường lạc ấy 
														“trong sát-na không có 
														tướng sanh, trong sát-na 
														không có tướng diệt, lại 
														không có
														
														sanh diệt nào để 
														diệt”,
														
														mùa xuân ấy là 
														cái “tịch diệt hiện 
														tiền”. Và điều có vẻ lạ 
														lùng “Niết-bàn ấy không 
														cấm ngăn các pháp, làm 
														cho chúng
														
														vĩnh viễn chẳng 
														sanh”. 
														
														
														
														Mùa xuân ấy không
														
														sanh không diệt, 
														là
														
														tánh Không, nhưng 
														không phải là một
														
														tánh Không
														
														bất động, đóng 
														băng chết cứng, mà vẫn 
														cho các pháp
														
														hoạt động,
														
														lưu chuyển đến 
														đi.
														
														Mùa xuân không
														
														sanh không diệt, 
														nhưng
														
														vẫn có
														
														hoa tàn hoa nở, 
														vẫn cho
														
														chúng sanh có 
														sống có chết. 
														
														Có
														
														hoa tàn hoa nở 
														chứ không phải không có 
														gì cả, nhưng với một vị 
														chứng
														
														tánh Không thì
														
														hoa tàn hoa nở ấy 
														là không có tàn không có 
														nở, sanh mà
														
														vô sanh: 
														
														
														
														
														“Đại Bồ-tát ở trong Đệ 
														thất
														
														Viễn hành địa, 
														khéo
														
														tu tập
														
														huệ phương tiện, 
														khéo
														
														thanh tịnh 
														các đạo, 
														
														
														khéo tu 
														tập pháp
														
														trợ đạo, do
														
														đại nguyện lực 
														nhiếp giữ, được
														
														Phật lực
														
														gia hộ, tự thiện 
														lực
														
														giữ gìn. Thường 
														tưởng nhớ lực,
														
														vô úy,
														
														bất cộng của
														
														Như Lai, khéo
														
														thanh tịnh tâm ý
														
														vi tế, có thể
														
														thành tựu
														
														phước đức
														
														trí huệ,
														
														đại từ đại bi 
														chẳng bỏ
														
														chúng sanh. Vào
														
														vô lượng trí đạo, 
														vào tất cả
														
														pháp bổn lai
														
														vô sanh, vô khởi,
														
														vô tướng, vô 
														thành, vô hoại… lấy cái 
														này làm tánh. Ba thuở 
														sơ, trung, hậu thảy đều
														
														bình đẳng
														
														vô phân biệt, là 
														chỗ nhập của
														
														Như Lai trí, lìa 
														tất cả tưởng
														
														phân biệt
														
														tâm ý thức, không 
														chỗ chấp lấy dường như
														
														hư không, vào tất 
														cả
														
														pháp như tánh
														
														hư không. Đây gọi 
														là được
														
														vô sanh pháp 
														nhẫn”. Có hoa nhưng hoa 
														không tàn không nở vì 
														“sát-na không có tướng 
														sanh, sát-na không có 
														tướng diệt”. 
														
														Có hoa, nhưng hoa như 
														“tất cả các pháp, bổn 
														lai
														
														vô sanh, vô khởi,
														
														vô tướng, vô 
														thành, vô hoại…”. 
														Niết-bàn
														
														tánh Không ấy 
														không ngăn cấm sự sanh 
														ra và biến mất của các 
														pháp,
														
														mùa xuân “vô 
														tướng” ấy không ngăn cấm 
														sự sanh ra của những hoa 
														mới và sự rơi rụng những 
														hoa cũ.
														
														Tánh Không không 
														ngăn cấm
														
														sắc thanh hương 
														vị xúc pháp, vì “sắc tức 
														là Không, Không tức là 
														sắc”. 
														
														Tất cả hoa nằm trong
														
														mùa xuân không
														
														sanh không diệt, 
														không đến không đi nên 
														tất cả hoa cũng không
														
														sanh không diệt 
														không đến không đi, cũng 
														vẫn chỉ là
														
														mùa xuân không
														
														sanh không diệt, 
														không đến không đi ấy. 
														Tất cả hoa là
														
														mùa xuân, mà một 
														hoa cũng là
														
														mùa xuân, vẫn chỉ 
														là xuân. 
														
														Trong
														
														thật tướng, hoa 
														không nở không tàn, 
														không đến không đi: 
														
														
														“Này Tu-bồ-đề!
														
														Sắc không từ đâu 
														đến, cũng chẳng đi đâu, 
														cũng không chỗ ở.
														
														Thọ tưởng hành thức 
														cũng như vậy. 
														
														
														
														Sắc pháp,
														
														thọ pháp, tưởng 
														pháp,
														
														hành pháp, thức 
														pháp, không từ đâu đến, 
														cũng chẳng đi đâu, cũng 
														không chỗ ở. 
														
														Sắc như, thọ như, tưởng 
														như, hành như, thức như, 
														không từ đâu đến, cũng 
														chẳng đi đâu, cũng không 
														chỗ ở. 
														
														Sắc tánh đến thức
														
														tánh không từ đâu 
														đến, cũng chẳng đi đâu, 
														cũng không chỗ ở. 
														
														
														
														Sắc tướng đến 
														thức
														
														tướng không từ 
														đâu đến, cũng chẳng đi 
														đâu, cũng không chỗ ở. 
														(Kinh Đại Bát-nhã, phẩm 
														Đẳng Không) 
														
														Không những
														
														mùa xuân không 
														đến không đi, không
														
														sanh không diệt, 
														mà những
														
														biểu lộ muôn hoa 
														của nó cũng không đến 
														không đi, không
														
														sanh không diệt.
														
														
														Tất cả hoa vẫn chỉ là
														
														mùa xuân không 
														đến không đi, không
														
														sanh không diệt. 
														Đây là một
														
														mùa xuân bất tận, 
														không đến không đi, cho 
														nên tất cả hoa trong đó 
														đều không nở không tàn, 
														không đến không đi, vẫn 
														chỉ là
														
														mùa xuân ấy. Tất 
														cả hoa là
														
														mùa xuân bất tận, 
														và mỗi một hoa cũng là
														
														mùa xuân bất tận, 
														ngoài mọi đến đi,
														
														sanh diệt, cũng 
														chỉ là xuân.
														
														Nguyễn Thế 
														Đăng |
														
														Văn Hóa
														
														Phật Giáo 313-314 
														15-1-2019