Minh Đức Triều T�m
Ảnh
Như đ� đề cập ở một
b�i viết trước,
ch�ng sanh c� s�u
t�nh l� t�nh tham,
t�nh s�n, t�nh si,
t�nh tầm, t�nh t�n
v� t�nh tuệ; ch�ng
đi suốt trong d�ng
sống (bhavaṅga) của
mỗi người. Tuy nhi�n,
ch�ng ta xem t�nh
n�o vượt trội th�
tạm gọi l� t�nh ấy,
chứ ch�ng thường
trộn lẫn t�nh n�y v�
t�nh kh�c kh� nh�n
ra ch�n tướng.
Trong đời sống tu
tập, t�i thường
chi�m nghiệm m�nh v�
người, nhất l� những
t�i quen hoặc những
người tu học xung
quanh t�i. Suốt mấy
mươi năm qua, b�y
giờ t�i c� thể đưa
ra một v�i t�m t�nh
đặc biệt, v�i nh�n
vật đặc biệt, muốn
chia sẻ đến những
người tu học, để ai
cũng c� thể tự soi
chiếu lại m�nh, �u
cũng l� những b�i
học gi�c ngộ cho tất
cả ch�ng ta.
B�y giờ t�i xin kể
về �h�nh trạng�
của một người, m�
theo t�i, đ�y l�
trường hợp
t�nh tầm (Vitakkacarita)
cộng với t�nh
tr� (�āṇacarita).
Anh ấy l� một nh�
thơ kh� lớn, một
thời l� bạn của cố
thi sĩ B.G. Nh� thơ
của ch�ng ta sống
l�ng đ�ng phong trần,
lang thang v� trụ xứ,
ăn g� cũng được, ngủ
đ�u cũng được. Tiếng
đ�n ghi-ta của anh
rất hay; v� giọng
ng�m thơ th� lạ l�ng
v� kể. Khi hứng l�n,
giọng ng�m của anh
l� th� buốt gi�, n�
x�c động đến cả tầng
s�u v� thức; n� mang
nỗi buồn thi�n cổ,
n� chuy�n chở cả hư
v� v� cả mu�n t�nh
cỏ c�y hoa l�, trăng
sao v� cả cỏ r�c bụi
bặm nh�n gian. Anh
như một �h�i nhi
t�c bạc� sống
giữa cuộc đời, rong
chơi l� ch�nh, kh�ng
toan t�nh, mặc cả,
kh�ng mưu đồ lợi
danh! Quả thật l�
tuyệt phải kh�ng?!
V�o khoảng năm
1879-1980, khi t�i
đang ở ch�a Huyền
Kh�ng, Nham Biều,
b�n s�ng Bạch Yến,
nh� thơ l�ng đ�ng
gh� chơi. Vốn quen
biết nhau đ� l�u n�n
t�i mời anh ở lại,
tạm g�c giang hồ,
nghỉ ngơi tịnh dưỡng
m�t thời gian. Thuở
ấy, ch�ng t�i lao
động tay ch�n nương
vườn để c� c�i ăn,
thấy việc g� l� anh
cũng ra tay l�m gi�p.
Chừng mươi h�m sau,
anh xin t�i cho anh
được cạo đầu xuất
gia. T�i n�i:
- Anh tu th� tốt rồi,
qu� ho� rồi. Nhưng
anh tu ở đ�u th�
được nhưng ở đ�y th�
kh�ng được đ�u.
Anh cười:
- Tui tu được
m�!
- T�i biết anh đọc
rất nhiều kinh s�ch,
sử truyện, nghi�n
cứu thiền, cả tu
thiền nữa; nhưng
�c�i mệnh của anh l�
mệnh đi�, c�
ngồi y�n một chỗ
được đ�u! Muốn tu
th� phải l�m giới tử,
l�m c�ng quả, suốt
v�i ba năm kh�ng
được đi đ�u. N�
�b� ch�n� kh�
lắm đ�!
Thấy anh cứ nằng nặc
đ�i tu cho bằng
được, t�i b�n đưa ra
một �th�ch thức�:
- Ở kia c� c�i
ph�ng. Anh chỉ cần ở
đấy, đọc kinh, đọc
s�ch, h�nh thiền,
ngủ nghỉ g� tuỳ �.
Cơm ăn hằng ng�y c�
mấy ch� mang gi�p
cho. Nếu anh ở y�n
đấy được một tuần,
t�i sẽ l�m lễ cho
anh nhập ch�ng tu
học ngay!
- Đồng �! Sư hứa đ�
nh�!
- V�ng!
Thế rồi, nh� thơ của
ch�ng ta thua cuộc.
Mới ở được ba bốn
h�m g� đ�, th� anh
đ� h�nh l� tay nải
bỏ đi l�c n�o kh�ng
ai hay biết. T�i
quen t�nh kh� của
anh n�n biết anh đi
đ�u. C� thể anh th�m
một v�i hơi rượu cho
kh� n� bốc l�n. C�
thể anh th�m đ�m
đ�ng, th�m ca h�t,
th�m ng�m thơ trước
một nh�m bạn n�o đ�,
tăng hoặc tục, thi
hữu hoặc văn hữu.
Cũng c� thể anh đang
lang thang từ ch�a
n�y sang ch�a kh�c,
luận b�n triết l�,
tư tưởng Đ�ng T�y;
hoặc n�i về thơ, yếu
t�nh của thơ, sự bất
lực v� tr� chơi của
ng�n ngữ, t�nh mệnh
của ng�n ngữ! Đ�i
khi, anh kể về những
th�ng ng�y ngủ đ�nh,
ngủ miếu, ngủ chợ,
ngủ ch�a, ngủ tại
đại học Vạn Hạnh
c�ng BG. M� ở đ�u,
anh cũng được qu�
thầy hay một số bạn
b� nh� thơ y�u mến
v� đ�n tiếp.
Bẵng đi một thời
gian, t�i nghe tin
anh đ� xuất gia với
một ph�i thiền t�ng;
v� t�i cũng nghe
thầy tu h�nh rất
�kịch liệt�.
Sở dĩ t�i n�i vậy l�
v�, c� v�i ba lần
gặp thầy ở
S�i G�n, v� Huế. Lần
th� thầy say sưa n�i
về ph�p m�n �biết
vọng kh�ng theo�.
Lần kh�c th� thầy
n�i, �c�i biết�
n� trật rồi! Tại sao
vậy? �C�i biết!�
L�c n�o c�i biết
cũng xuất hiện, khi
ăn, khi ngủ, khi đại
ti�u tiện, khi cử
động ch�n tay, khi
đi lui, đi tới. Mệt
qu�! N� � l� ở đ�,
trong �c! Dường như
c�i biết ấy n� l�m
chủ m�nh, m�nh n� lệ
bởi n�, tho�t ra
kh�ng được! Thế rồi,
lần kh�c nữa, thầy
n�i, tui bỏ
rồi, tui bỏ
c�i biết ấy rồi,
người tui giờ
khoẻ re!
Tuy nhi�n, t�i biết,
trước thầy
cũng kẹt, m� sau,
thầy cũng kẹt, kh�
trở về �B�nh
thường t�m thị đạo�
của l�o sư Nam
Truyền, kh� trở lại
qu� nh� �Th�n,
thọ, t�m ph�p�
như thực được! Sư
huynh của t�i, thiền
sư VM - cố gỡ gi�p
hai c�i kẹt ấy n�n
c� l�m tặng thầy một
b�i kệ:
- V� minh h� biệt
minh,
Ly trần hựu đồng
trần;
Bất tri v�n h�
đạo,
Vi th�nh diệc vi
nh�n.
Rồi đặt lu�n cho
thầy một biệt danh,
hy vọng l� đ�ng
�ch�n dung� như
người: Minh Trần
Đạo Nh�n! Sau
khi đọc lại b�i kệ
thơ tr�n cho t�i
nghe, thầy n�i:
�Tui thấy rồi! Kh�ng
đi đ�u nữa, m� cũng
kh�ng đến đ�u nữa.
Tất cả đều đại to�n
ở đ�y v� b�y giờ!�
T�i mừng cho thầy
nhưng tự trong th�m
t�m, t�i vẫn �cố
chấp�, vẫn nghĩ:
�Chưa đ�u! thầy
vẫn c�n đi đấy! Lang
thang vẫn l� c�i
mệnh của thầy m�!�
Sau n�y, gặp
thầy v�i ba lần nữa,
m� c�i c�u của đức
Phật, định n�i, m�
t�i vẫn qu�n chưa
n�i được với thầy:
�Kh�ng bước tới,
kh�ng dừng lại, Như
Lai ra khỏi bộc
lưu!�
T�nh, mệnh của thầy
l� �d�ng s�ng�,
c�n tr�i, c�n chảy;
đ�ng như b�i thơ
�Ch�n tr� nhớ những
d�ng s�ng� của
thầy. V� thuở đ�,
t�i vẫn nhớ thầy,
thương thầy n�n c�
l�m một b�i thơ đ�p
lễ, c� m�y c�u đầu:
- Thương anh đội
mộng l�n đ�ng
Để ta lặng lẽ trăng
v�ng non qu�
Mải đi, b�ng
nhỏ kh�ng về
Kiếp như m�y bạc
c�n m� dặm hồng
�Ch�n tr� nhớ
những d�ng s�ng�
Ch�n cầu ở lại, thu
phong lạnh l�ng
Dẫu sương kh�i vẫn
v� c�ng
Dẫu quan c�ch vẫn
t�nh chung một
trời...
Đại kh�i l� vậy. Sau
n�y nhiều lần gặp
thầy trong
h�nh tướng đầu tr�n,
�o vu�ng. Thầy dịch
kệ thiền của chư tổ
thiền t�ng. Thầy
viết những tập s�ch
nhỏ. V� đi đ�u đ�,
hội ch�ng n�o đ�,
thầy dạy thiền cho
người ta. Đệ tử của
thầy nơi n�y v� nơi
kh�c đủ sức gi�p
thầy ăn cơm gạo lức
muối m�. Nhưng lang
thang vẫn l� c�i
mệnh. Kh�ng ở đ�u
l�u được. C� lần
thầy n�i, sau n�y,
sư cho tui một c�i
cốc, chắc tui về đ�y
ở th�i. �Đ�o đắc
ho�n lai v� biệt sự
m�!� Rồi thầy
cười ha ha! Tuy
nhi�n, t�i cũng
biết, đ� chỉ l�
�c�i hẹn của m�y gi�
phi�u bồng� mải
rong chơi thi�n nhai
hải gi�c! Sau n�y
thầy mất tại H� Nội
- th� cũng đang tr�n
đường!
Trở lại vấn đề t�m
t�nh. Nếu thuần l�
t�nh tầm
th� xấu. T�nh tầm l�
t�m lu�n lao xao
ph�ng dật, lu�n t�m
kiếm từ đối tượng
n�y sang đối tượng
kh�c kh�ng ngừng
nghỉ. Đ�m nằm, t�m
tr� cũng cứ chạy
nhảy kh�ng y�n. T�m
vi�n, � m� đ�ch thực
l� c�i t�nh tầm
n�y, đồng thời n�
hay ức đo�n, ph�
ph�n, đ�nh gi� nọ
kia. Thường kh�ng nỗ
lực một hướng đi
trọn vẹn, một mục
đ�ch trọn vẹn; kh�ng
c� việc g� chu đ�o,
trọn vẹn. Dễ ho�
m�nh với đ�m đ�ng,
th�n thiện với đ�m
đ�ng, đ�i khi kh�ng
c� đ�m đ�ng th�
buồn, kh�ng chịu
được.
Tuy nhi�n, �nh�
thơ v� vị tỳ-kheo�
của ch�ng ta, t�nh
tầm n�y c� cộng với
t�nh tr�
n�n d� lao xao,
kh�ng ở y�n, lu�n
t�m kiếm, lu�n ra đi
nhưng vẫn nằm trong
quỹ đạo hướng thiện,
chơn ch�nh. V� giải
tho�t của thầy l�
kh�ng c� ch�n trời
n�o cả, một c�i n�o
cả; v� ngay ch�nh
thế gian bụi bặm ngũ
trược n�y n� vẫn l�
�ly trần hựu đồng
trần!� kia m�!
Đấy l� giải m� của
t�i, c� lẽ l� kh�ng
lệch lạc bao nhi�u
về �ch�n dung�
một người đ� ra đi,
m� hồn sương, hồn
kh�i, hồn thơ, hồn
thiền c�n dập dờn,
l�ng tử phi�u bồng ở
đ�u đ� nơi những
ch�n cầu, nơi những
d�ng s�ng, nơi những
qu�n trọ... c�ng
tinh h� nhật
nguyệt... M� vấn đề
�Tử sinh đại sự�
đ� giải quyết xong
chưa th� t�i vẫn
kh�ng d�m trả lời,
sợ tụt lưỡi, v�
người m� n�i gi�c
th� c�i gi�c ấy cũng
l� m� vậy!
(T�i sẽ c�n hầu
chuyện với mọi người
về nh�n vật kh�c,
t�m t�nh kh�c)
Minh Đức Triều
T�m Ảnh |