Hằng Như
Kiên nhẫn, tiếng Pāli là khanti, là một trong
mười cách thực hành (theo Phật giáo Nguyên thủy,
còn theo truyền thống Phát triển thì sáu) để
đạt đến sự hoàn thiện giác ngộ,
thường được gọi là các pháp ba-la-mật.
Kiên nhẫn thật ra xuất phát tự sự ưa chuộng
con đường hòa bình bên trong cũng như bên ngoài và
tin rằng, chúng ta có đủ khả năng chấp nhận
sự thật như nó đang là. Đối với người
bình thường ở đời, kiên nhẫn là một
đức tính cần thiết. Kiên nhẫn có ba
phương diện: kiên trì chịu đựng một cách
nhẹ nhàng, âm thầm chịu đựng khó khăn và chấp
nhận sự thật.
Chịu đựng nhẹ nhàng
Phương diện đầu tiên, dễ nhất
của kiên nhẫn là ‘chịu đựng nhẹ nhàng’. “Chịu”
là đồng ý, chấp nhận. “Đựng” là khả
năng dung chứa. “Chịu đựng
nhẹ nhàng” là khi đối trước một sự kiện
không như ý, thay vì phản ứng mạnh mẽ theo
đúng cường độ bất bình trong tâm thì người
học cách kiên nhẫn sẽ tìm cách phân luồng, chuyển
hướng dòng năng lượng này với một chút lực
nén nhẹ nhàng của sự chịu đựng. Khi gặp
phải những cảnh không vui lòng đẹp ý, phản ứng
thông thường là chúng ta muốn nói vài câu cho hả dạ.
Thế nhưng, người tập cho mình tính kiên nhẫn
thì hãy nhớ thủ khẩu như thủ bình, phòng hộ
ý như giữ thành và giải pháp tốt nhất lúc này là
làm thinh, thay vì nói ra những lời có khả năng làm tổn
thương tâm mình và đau lòng người khác. Thế
nhưng, chúng ta vẫn chưa đủ nội lực
để có thể thinh lặng từ trong nguồn tâm. ‘Chịu
đựng nhẹ nhàng’ chỉ có tác dụng nén cảm xúc
một cách có phương pháp để không làm mích lòng
người trong giao tiếp cuộc sống. Đây là giải
pháp tạm thời vì chúng ta vẫn chưa thật sự
chấp nhận được sự thật mà mình cho là
vô lý. Tuy nhiên, nhờ giai đoạn này, tâm chúng ta có đủ
thời gian để quyết định nên làm gì để
giải quyết tình huống một cách êm đẹp nhất
và hiệu quả cao nhất. Nói cách khác, ‘chịu đựng
nhẹ nhàng’ có tác dụng trì hoãn phản ứng của
chúng ta chậm đi một vài nhịp trước sự
tác động của môi trường bên ngoài.
Cách tốt nhất để thực hành
giai đoạn chịu đựng nhẹ nhàng là dùng
năng lượng nén vì bực bội ấy để
hướng tâm về hơi thở. Liệu chúng ta bực
đến mức không dành cho mình được một
hơi thở hay sao? Đối với người thực
hành cách trở về với hơi thở mỗi khi cần
đến sự ‘chịu đựng nhẹ nhàng’ sẽ
tìm thấy chính hơi thở là vị cứu tinh cho mình
để tâm không bị tổn thương nhiều
hơn nữa và hạn chế mức độ làm mích lòng
người ta đến mức thấp nhất và giữ
được hình ảnh của mình với những
người xung quanh. Nếu chúng ta có thể gom tâm, trong những
tình huống có tính thử thách cao như vậy, gom và dán tâm
vào hơi thở, từ vị trí ngay trên lỗ mũi khi
luồng hơi bắt đầu chạm phớt đi vào
tiếp xúc với lỗ mũi, và dõi theo hành trình của
hơi thở cho đến khi nó lại chạm
nhẹ vào làn da ở môi trên trước khi đi ra ngoài.
Trong khi tâm dõi theo hơi thở thì nó không phải chịu
đựng, đau đớn và bất an. Với sự
chú tâm vào hơi thở vô và ra, tâm lắng dịu. Nhờ
đó, các tâm lý tiêu cực cũng đến rồi đi một
cách nhẹ nhàng.
Cũng lắm khi ta muốn cuộc sống
mình khác hơn hiện tại, đó là lúc sự kiên nhẫn
của ta gặp nhiều thử thách. Trong những lúc
đó, ta thấy cuộc sống mình thật nhàm chán,
đơn điệu. Chúng ta mất đi sự hài hước,
vui vẻ thường ngày. Thay vào đó, tự ái, chán nản,
tự khổ vì ‘phản ứng nguội’ khi nhớ lại
những việc đã xảy ra, suy diễn theo ý mình, tự
ái, và đổ thừa cho người khác và ngoại cảnh.
Để không bế tắc, ta cần thực hành ‘chịu
đựng nhẹ nhàng’ trong tinh thần tha thứ. Khi
đụng chuyện với người khác, hiểu
được nỗi khổ mà người ấy đang
chịu đựng là bước đầu tiên để
nối lại truyền thông, tha thứ và bắt đầu
xây dựng lại những gì vừa đổ nát. Học
cách tha thứ cũng đồng nghĩa với việc
nuôi dưỡng tâm kiên nhẫn. Tha thứ có nghĩa là chấp
nhận được sự không hoàn thiện ở
người và ở mình. Tha thứ là kiên nhẫn với những
vụng về, khiếm khuyết và chưa hoàn hảo ở
người và ở mình. Tha thứ là kiên nhẫn để
chờ đợi người và mình tiến bộ hơn,
vững chãi hơn. Tha thứ không chỉ là biểu hiện
của tâm kiên nhẫn mà còn là biểu hiện của tâm từ.
Trong phương pháp tu tập tâm từ, một
phương pháp thiền định Phật giáo, có nội
dung là “tôi tha thứ tất cả những lỗi lầm của
người khác, dù vô tình hay cố ý, gây đau khổ cho
tôi. Tôi cũng tha thứ tất cả lỗi lầm mà tôi
tự tạo khổ đau cho mình.” Sự an tịnh sẽ
được thiết lập trong tâm khi ta học
được cách thực hành kiên nhẫn bằng
phương pháp tha thứ.
Chịu đựng gian khó
Phương diện thứ hai của kiên nhẫn
là âm thầm chịu đựng gian khó. Đức Phật
dạy rằng, thế giới này là khổ. Đã sống
trong đời, chúng ta phải có cách chịu đựng khổ.
Thế nhưng, chịu đựng khổ không có nghĩa
là cứ nhắm mắt đưa chân mà không có cách gì làm
vơi dịu nỗi khổ niềm đau mà mình đang
gánh chịu. Kiên nhẫn không có nghĩa là thụ động.
Kiên nhẫn xuất phát từ sự chấp nhận và lòng
thương với nỗi khổ đau chung mà ai cũng
gánh chịu để rồi mở tâm dung chứa khổ
đau ấy, hóa giải chúng chứ không phải để
tiêu trừ khổ đau. Đôi khi chúng ta cảm thấy
không chịu đựng được với các mối
quan hệ mình có, với công việc hiện tại hay nản
lòng, bực bội vì chúng ta gia công thực hành pháp môn tu nào
đó mà chẳng thấy tiến bộ. Chúng ta cần nhận
ra rằng, những lúc không thể kiên nhẫn là lúc chúng ta
chống đối lại những gì đang diễn ra.
Chúng ta không cần và không nên làm như vậy. Hãy tập chấp
nhận và thay đổi thái độ của mình trước
những gì đang diễn ra trong cuộc sống có tác
động trực tiếp hoặc gián tiếp đến
mình.
Trong những tình huống không như ý, chúng ta
có cơ hội để tự hỏi mình “trong tình huống
này, kiên nhẫn là làm gì đây?” Điều cần thiết
để chịu đựng khổ đúng cách là kiên nhẫn
tìm hiểu những gì xảy ra trong mối quan hệ của
ta với người nào đó đang bị trục trặc
và nhìn lại những gì tâm lý mình đang trải nghiệm
hơn là để tâm chạy vòng quanh, bất an lo lắng
cho giây phút sắp tới, sự kiện sắp tới.
Càng thực hành kiên nhẫn, chúng ta càng có thời gian nhiều
đủ để chọn lựa cách phản ứng hợp
lý khi các phương diện của tình huống đủ
thời gian để ‘thấm’ vào nhận thức của
mình. Ví dụ, khi ăn quá nhanh, ta không đủ thời gian
để cảm nhận mùi vị thức ăn. Cũng
như vậy, khi phản ứng quá nhanh, ta không có đủ
thời gian để cảm nhận mùi vị cuộc sống.
Giải pháp chúng ta chọn để giải quyết vấn
đề trong quá trình kiên nhẫn ấy sẽ tạo cho
ta có tâm lý tích cực như biết ơn và hài lòng. Cần
có những khoảng lặng cần thiết để cho
tâm trở về tĩnh lặng như bản chất vốn
có của nó. Đừng tham lam làm nhiều việc cùng một
lúc vì như thế, tâm lăng xăng mệt mỏi, không
có khoảng trống để lặng dừng, không có
năng lượng để nuôi dưỡng sự kiên nhẫn
vốn cần thiết trong từng bước đi trong
cuộc sống.
Chấp nhận sự thật
Phương diện thứ ba của kiên nhẫn
là chấp nhận sự thật. Có nghĩa là chúng ta chấp
nhận sự vật, hiện tượng diễn ra theo
quy luật, chấp nhận những gì mình đang trải
nghiệm mà không che đậy giấu diếm, với tất
cả những khổ đau mình đang trải qua hơn
là muốn nó theo ý mình. Theo dõi sự thăng trầm của
tâm thức, chúng ta biết những gì mình đang trải
nghiệm đang luôn luôn thay đổi, nên chúng ta không cần
nó phải khác; nó vốn luôn đổi khác. Chấp nhận
sự thật của cuộc đời không hề dễ
dàng chút nào dù chúng ta tiếp xúc với nó trong từng giây, từng
phút. Cần phải có trí tuệ sâu rộng và tâm từ rộng
lớn mới có thể quán sát được bản chất
thật của cuộc đời và con người. Cần
sự nỗ lực đúng hướng và đúng mức
trong một thời gian, chúng ta mới huấn luyện con
tim và khối óc để có kỹ năng nhận thức
thuận theo các quy luật cuộc sống. Trong quá trình huấn
luyện này, kiên nhẫn đóng vai trò vô cùng quan trọng
để điều chỉnh hướng nhìn nếu
hướng nhìn cũ đem lại nhiều khổ đau
và bất an. Kiên nhẫn sẽ nuôi lớn nội lực
để chúng ta đủ sức chuyển hướng mà
vẫn vững chãi không bị các tâm lý tiêu cực như bực
mình, chán nản, thất vọng kéo lôi.
Kiên nhẫn tạo nên một sức mạnh
đến không ngờ vì chính kiên nhẫn đã cắt
đứt tâm lý kiêu ngạo và vô ơn của chúng ta. Trong
kiên nhẫn, ta nhận ra mình là một phần tử nhỏ,
một bộ phận không thể tách rời trong mối
quan hệ duyên sinh của một thực thể lớn
hơn. Khi nhận rõ sự thật này, chúng ta khởi tâm
khiêm nhường và biết ơn. Nhờ đó, chúng ta biết
chọn cho mình giải pháp thích hợp mà không phải để
chuyển tải niềm bất mãn, phóng thích tâm sân giận
và gieo rắc tâm trách móc người. Đừng phán xét
người cũng không quán xét mình, vì phán xét là nguyên nhân trực
tiếp của tâm lý mất kiên nhẫn. Hãy nhẹ nhàng nhắc
mình, nhẫn nhịn đúng cách giúp chúng ta an toàn trên
đường đời dù lắm lúc, giống như
trên đường ta đi, con đường tâm linh
cũng có những chặng gồ ghề và lắm lúc
cũng bị kẹt xe. Khôn ngoan làm chủ ‘tay lái’ một
chút với tâm kiên nhẫn, chúng ta sẽ có lối đi an
toàn và không phải hao phí quá nhiều thời gian và năng
lượng.
Hãy vui vẻ chấp nhận trong kiên nhẫn
cả phương diện như ý và không như ý của
cuộc sống như là hai mặt không thể tách rời
của một đồng xu. Hãy chấp nhận con người,
trong đó có bản thân mình, và cả cuộc sống quanh
ta đều chưa hoàn thiện và mỗi một nỗ lực
của ta trong kiên nhẫn là hướng đến đích
ngày càng hoàn thiện mình.
Kiên nhẫn cần thiết trên từng bước
đi trong đời!