Nguyên
Hiệp
Thuở xưa, khi vua Phạm Dự (Brahmadatta) trị vì
xứ Ba-la-nại (Benares), Bồ-tát thọ sanh làm con trai
một vị đại thần. Đến tuổi
trưởng thành, ngài trở thành người cố
vấn của vua trong mọi việc, từ thế sự
cho đến tâm linh. Bấy giờ vị vua này là một
người rất lắm lời. Mỗi khi ông đã nói
thì không một người nào có cơ may mở miệng.
Bồ-tát vì muốn ngăn chận căn bệnh nói nhiều
của vua nên luôn canh tìm một cơ hội.
Bấy giờ ở vùng Tuyết sơn, có một con rùa
sống tại một hồ nước nọ. Hai con
ngỗng trời trong khi đi kiếm ăn đã làm quen
với rùa và rồi trở thành những người
bạn thân thiết của nhau. Một hôm, hai con ngỗng
nói với rùa:
– Bạn rùa ạ, chúng tôi có một ngôi nhà xinh xắn
nằm trong một cái hang Vàng ở trên cao nguyên Tâm Phong
(Cittakūta) tại rặng Tuyết sơn. Bạn
đến đó với chúng tôi nhé?
– Trời đất, làm sao tôi có thể đến đó
được chứ? Rùa nói.
– Không sao cả! Chúng tôi sẽ đưa bạn đi,
chỉ cần bạn ngậm miệng lại và
đừng nói gì với ai cả.
– Vâng, tôi có thể làm được điều đó, xin
hãy đưa tôi đi. Rùa nói.
Vậy là hai con ngỗng cho rùa ngậm chặt cây gậy
giữa răng, còn chính chúng dùng miệng giữ hai
đầu gậy và bay vào không trung.
Bọn trẻ trong làng nhìn thấy cảnh tượng này
thì la lên:
– Xem kìa, hai con ngỗng trời đang dùng một cây
gậy để mang một con rùa!
(Vào lúc này, hai con ngỗng vì bay nhanh nên đã bay đến
hoàng cung trong thành Ba-la-nại)
Khi nghe lũ trẻ xôn xao như vậy, rùa muốn la toáng
lên “Thế đấy, nếu bạn của ta có mang ta
đi thì việc đó có đá động gì đến
tụi bây không hở lũ ranh con hèn hạ?” Rùa vừa nhả
cây gậy ra để nói điều ấy thì ngay lập
tức rơi xuống sân, vỡ thành hai mảnh.
Người ta thấy vậy thì ồn ào lên:
– Hãy xem kìa, một con rùa rơi xuống sân và vỡ ra làm
hai!
Nhà vua cùng với Bồ-tát và tất cả các triều
thần đi đến nơi ấy. Và khi nhìn thấy con
rùa, vua hỏi Bồ-tát:
– Thưa bậc hiền trí, tại sao con rùa này lại
rơi xuống đây?
Bồ-tát nghĩ, “Bấy lâu nay ta muốn tìm cách khuyên
bảo nhà vua nhưng không có cơ hội, nay cơ hội
đã đến. Không hồ nghi gì nữa, con rùa này và hai
con ngỗng kết bạn thân với nhau. Ngỗng muốn
mang rùa đến Tuyết sơn nên cho rùa cắn chặt
cây gậy và mang nó bay vào không trung. Sau đó, chắc rùa nghe
một vài lời bàn tán gì đó, không thể giữ im
được, nó muốn nói nên nhả cây gậy ra, vì
thế đã rơi từ trên không trung xuống và rồi
vong mạng.” Nghĩ vậy, Bồ-tát nói với nhà vua:
– Tâu đại vương, những ai lắm lời
đến độ không giới hạn được
việc nói năng của mình đều luôn gặp
phải tai họa như vậy.
Rồi Bồ-tát đọc lên những câu thơ sau:
Rùa kia muốn nói lớn
Dù cắn gậy giữa răng,
Bất chấp, nó vẫn nói
Chết không kịp trối trăng.
Như thế, tâu đại vương
Chứng cớ quá rõ ràng
Vậy hãy nói hợp thời
Vậy hãy nói khôn ngoan
Xem rùa kia lắm lời
Đến độ bị mất mạng.
“Ông ta đang ám chỉ mình đây!” Nhà vua nghĩ thầm
rồi hỏi:
– Thưa bậc hiền trí, có phải khanh nói điều
đó để ám chỉ trẫm không?
– Tâu Đại vương, dù đại vương hay là
ai khác, nếu nói quá giới hạn đều phải
chịu khổ đau như vậy.
Bồ-tát đã trình bày vấn đề rõ ràng như
vậy. Từ đó về sau, nhà vua kiềm chế
việc nói năng và trở thành một người ít
lời. (Jātaka Kacchapa, truyện số 215)
Bàn thêm:
Câu truyện này nguyên có tựa là Con rùa (kacchapa). “Gặp
họa do nói không đúng lúc” là tựa do tôi tự
đặt, nhưng không phải để “câu khách”,
cũng không phải liên tưởng đến việc
gần đây có thầy gặp “họa” do phát biểu không
đúng lúc, mà vì đặt tựa như vậy tôi thấy
nó phù hợp với truyện hơn.
Câu truyện này phê bình người nói nhiều, chính xác
hơn là nói quá giới hạn. Theo truyện, một
người nói quá nhiều, nhiều đến mức
“mỗi khi đã nói thì không một người nào có cơ
may mở miệng”, được coi là điều không
tốt; và người ấy có thể lãnh họa do sự
đa ngôn của mình mang lại. Tôi nghĩ, hình như
việc gì mà vượt quá giới hạn thì cũng
dễ trở thành không tốt, chứ không riêng gì nói
nhiều.
Thực ra ở câu truyện trên, con rùa kia vong mạng là do
mở miệng không đúng lúc chứ không phải nói
nhiều. Chỉ có ông vua nói nhiều, nhưng ông chưa
gặp họa. Việc nhận lãnh “rủi ro” do phát ngôn
không đúng lúc và thích hợp gây ra, tôi thấy khá nhiều.
Nhưng để “mở miệng” đúng lúc và nói năng
thích hợp trong mọi trường hợp, đôi khi không
phải dễ. Trong trường hợp con rùa ở câu
truyện trên, không nên mở miệng khi đang ở trên
không trung, vì mở miệng sẽ mất mạng, thì nên hay
không nên đã quá rõ ràng. Nhưng có nhiều trường
hợp mà thực sự mình không biết là nên “mở
miệng” hay nên “ngậm miệng”; có khi mở miệng thì
trật mà không mở miệng cũng chưa chắc
đúng. Làm chủ được lời nói trong mọi
hoàn cảnh, nói năng hợp lý trong mọi trường
hợp, với tôi, thật không dễ chút nào.
Hồi nhỏ tôi được dạy là nên cẩn
trọng trong lời ăn tiếng nói, và “trước khi
nói nên uốn lưỡi bảy lần.” Tuy nhiên có
những trường hợp, ở đó không có thời
gian cho mình suy nghĩ chín chắn theo kiểu “uốn
lưỡi bảy lần” trước khi nói, mà đòi
hỏi phải phát biểu ngay lập tức. Và ở trong
những trường hợp đòi hỏi việc trả
lời hay phát biểu tức thời như vậy,
để nói đúng, nói “chuẩn”, nói “nghe
được”, nói không “hố”… xem ra thật khó. Với
những người thiếu khả năng ứng xử
nhanh nhạy thông minh, như mình, lại càng khó hơn.
Tất nhiên việc gì cũng cần phải học,
phải rèn luyện, chứ không tự nhiên mà có “kỹ
năng” được. Nhưng mà, có đôi khi, chưa
hẳn có học có rèn luyện thì sẽ có kỹ năng;
và chưa hẳn có kỹ năng thì sẽ ứng dụng
được kỹ năng đó trong mọi tình
huống. Vậy nên khi có người nào đó lỡ nói
“hố”, mình cần nên cảm thông, nếu có phê bình thì có lẽ
một vài lần là đủ rồi. Phê bình hoài và chấp
nê lâu quá, thấy cũng kỳ, và có khi cái sự chấp nê
dai dẳng của mình cũng đang là điều…
vượt quá giới hạn.
T. Nguyên Hiệp (dịch và…bàn)