Hoang Phong chuyển
ngữ
Đức Phật đã tịch diệt hơn hai mươi lăm thế kỷ, và chỉ còn lại Đạo Pháp được lưu
truyền cho đến ngày nay. Thế nhưng Đạo Pháp thì lại vô cùng sâu sắc, đa dạng và
khúc triết, đấy là chưa kể đến các sự biến dạng và thêm thắt trên mặt giáo lý
cũng như các phép tu tập đã được "sáng chế" thêm để thích nghi với thời đại, bản
tính và sự bám víu của con người. Muốn đến gần với Đạo Pháp của
Đấng Thế Tôn ngày nay thật hết sức khó.
Phần đông những người đến chùa thì chỉ nhìn vào các vị thầy đứng "chắn
ngang" trước bàn Phật, họ không tìm cách trông thấy Phật sau lưng các vị ấy, và
cũng chẳng cần biết giáo lý của Đức Phật là gì. Trong thời buổi nhiễu nhương,
vàng thau lẫn lộn, người đến chùa cũng lẫn lộn trắng đen. Nói thế không có nghĩa
là để chỉ trích bất cứ ai cả mà chỉ muốn nêu lên vai trò vô cùng quan trọng của
các vị thầy tức là tăng đoàn nói chung, trước sự tồn vong của Đạo Pháp. Trong xã
hội ngày nay, con người chỉ biết lo miếng cơm manh áo và đua đòi vật chất, đối
với việc tu học giúp biến cải tâm thức và mang lại cho mình một cuộc sống tâm
linh phong phú hơn, thì may lắm là họ chỉ còn đủ thời giờ để thỉnh thoảng "nhìn
vào" hay "trông vào" người thầy. Thế nhưng câu hỏi đặt ra là người thầy trong xã
hội ngày nay có còn đáp ứng được sự mong mỏi - dù chỉ thật hời hợt và phiến diện
- của họ hay không? Sự thật đôi khi cũng phũ phàng đối với người tu hành và cả
người thế tục. Chẳng qua tất cả cũng chỉ vì thời cuộc đổi thay và hoàn cảnh đưa
đẩy họ mà thôi. Dưới một khía cạnh nào đó thì chẳng phải là lỗi của ai cả, nhưng
dưới một khía cạnh khác thì cũng có thể xem là lỗi của tất cả.
Người thầy là vị đại diện cho Đạo Pháp, người thế tục thì còn phải vật lộn với
cuộc sống. Người thầy lo chưng dọn bàn thờ và chờ người thế tục đến cúng dường,
người thế tục làm ăn vất vả và luôn lo sợ phường khóm đến "quyên" trăm thứ. Mỗi
người một mối lo: miếng ăn là trước nhất, giáo lý và Đạo Pháp đã có người khác
lo. Người tu hành có còn ý thức được ý nghĩa cao cả của chiếc áo mà mình khoác
lên người hay không? Người thế tục có còn ý thức được là ngoài miếng ăn nuôi
thân xác còn phải cần đến những món ăn tinh thần tinh khiết hơn, giúp mang lại
một ý nghĩa nào đó cho cuộc sống của mình hay không? Chính vì các mối quan tâm ấy mà hai bài
ngắn sau đây đã được chọn và phiên dịch. Một bài do Đức Đạt-lai Lạt-ma giảng
dạy, một bài góp nhặt một số câu thuyết giảng của nhà sư Thái Lan quá cố là
Ajahn Chah (1918-1992).
Bài giảng của Đức Đạt-lai Lạt-ma được dựa vào một tập luận nổi tiếng của Tây
Tạng là Lamrim (nguyên nghĩa là Con đường
đưa đến giác ngộ). Độc giả có thể xem bản gốc bằng tiếng Pháp của bài này
trên trang web:
http://www.buddhaline.net/Reconnaitre-les-competences-du. Bài thứ hai được trích từ một
quyển sách nổi tiếng là No Ajahn Chah (Không hề có Ajahn Chah),
độc giả có thể đọc bài trích dẫn này bằng tiếng Pháp trên trang web:
http://www.buddhaline.net/Le-maitre,
hoặc cũng có thể đọc toàn bộ quyển sách này với tựa là "Qui est Ajahn Chah?" (Thế ai
là Ajahn Chah?) trên trang web:
http://www.dhammadelaforet.org/sommaire/no_ajahn/no_ajahn.html, do bà
Jeanne Schut dịch, bà là một Phật tử người Pháp rất trung kiên và tích cực, tu
tập theo truyền thống "Tu Trong Rừng" đã từ hơn 30 năm nay. Ngoài ra độc
giả cũng có thể xem toàn bộ bản tiếng Anh của quyển sách
"No Ajahn Chah" trên trang web: http://www.ajahnchah.org/pdf/no_ajahn_chah.pdf.
Bài 1
Làm thế
nào để xác định khả năng của một người Thầy
Đức Đạt-lai Lạt-ma
Trong việc quảng bá sự hiểu biết, vai trò của người Thầy thật hết sức cần thiết,
thế nhưng người Thầy thì cũng phải có đầy đủ khả năng. Vì thế thật hết sức quan
trọng là người thầy phải có một số vốn liếng sâu rộng về kinh điển, đã đạt được
nhiều kết quả tu tập cũng như các sự chứng nghiệm bản thân về giáo lý, được như
thế thì họ mới có thể truyền đạt lại cho kẻ khác được. Tuy nhiên mục đích trước
tiên của giáo huấn Phật Giáo là kỷ cương đạo đức, vì thế dù có hội đủ các tiêu
chuẩn trên đây đi nữa, thế nhưng nếu một người thầy chưa hoàn toàn chủ động được
tâm thức mình thì số vốn liếng hiểu biết trên đây cũng sẽ chẳng mang lại ích lợi
gì cho kẻ khác. Người thầy phải đạt được tất cả các cấp bậc tu tập cần thiết, và
trên phương diện hiểu biết kinh điển thì cũng phải trội hơn các đệ tử của mình.
Vậy
phải làm thế nào để có thể đạt được các điều kiện đó? Phải thực hiện ba phép tu
là trau dồi đạo đức
(tu giới),
tập trung thiền định (tu định) và phát
huy trí tuệ (tu tuệ). Nhất là người giảng dạy, dù là người tu
hành hay thế tục, đều phải phát nguyện giữ gìn kỷ cương đạo đức giúp mình chủ
động các giác cảm của mình (tức kiểm soát các sự thúc đẩy và đòi hỏi của
bản năng). Nếu không thì các giác cảm cũng sẽ chẳng khác gì như một
đàn ngựa hoang, sẽ xui khiến mình vi phạm vào các hành vi thiếu đạo hạnh. Một
người giảng dạy phải biết lắng sâu vào thể dạng tĩnh lặng của thiền định, tức là
phép tập trung vào một điểm, là phương pháp duy nhất giúp mình tránh khỏi mọi sự
xao lãng tâm thần gây ra bởi các sự xáo động của bối cảnh chung quanh và sự bạc
nhược trong tâm thức mình. Hơn nữa người giảng dạy cũng phải đạt được trí tuệ
mang lại từ lòng vị tha và phải quán nhận được Tánh Không của sự hiện hữu tự
tại, đó là những gì thật cần thiết giúp mình loại bỏ các thứ xúc cảm tiêu cực,
có thể khiến cho dòng luân lưu của tri thức mình trở nên chai lì và cằn cỗi.
Ngoài ra người giảng dạy cũng phải thực hiện được bản chất vô ngã của chính
mình, ít ra là trên phương diện lý thuyết, nhờ vào việc học hỏi trong kinh sách.
Nhằm giúp cho việc giảng dạy được hữu hiệu người thầy phải có một kiến thức thật
bao quát về kinh điển cũng như các đường hướng giáo huấn khác biệt nhau (tức các học phái và tông phái khác). Chỉ khi nào
đã tạo được cho mình hành trang trên đây thì quý vị mới có thể khơi động được sự
ham thích học hỏi nơi người trò. Trong khi thuyết giảng quý vị phải được thúc
đẩy bởi lòng mong cầu sao cho các môn đệ của mình tìm thấy được nhiều an vui
hơn. Lòng từ bi đối với họ phải luôn dâng trào trong lòng mình, và nhất là phải
loại bỏ mọi mối quan tâm mang tính cách cá nhân (mặc cảm hoặc đắn đo chẳng hạn) khi phải thuyết giảng các khái
niệm khúc mắc trong giáo lý, nhờ đó mình cũng sẽ ngày càng vững tin hơn mỗi khi
phải đề cập đến các khái niệm thật sâu sắc ấy.
Nếu quý vị thật lòng muốn giảng dạy thì nhất thiết phải hội đủ các phẩm tính
trên đây. Đối với các môn đệ cũng thế, thật hết sức quan trọng là phải nhận biết
được các phẩm tính ấy hầu giúp mình tìm một người thầy xứng đáng. Nếu không tìm
được ai cả, thì quý vị nên chọn người nào mang nhiều phẩm tính hơn so với các
khiếm khuyết của họ.
Khắp nơi trên thế giới không thiếu những người Tây Tạng tìm mọi cách để giảng
dạy, thế nhưng trong số họ nhiều người chưa đủ tư cách để đảm trách việc ấy. Các
người tu tập phải thật cảnh giác và phải lánh xa. Không nên nhắm mắt lao bừa.
Phải tìm hiểu trước đã. Thật vậy, người thầy giảng dạy phải có khả năng phân
tích thật mạnh, và người đệ tử thì cũng
phải nhận thấy được phẩm tính đó để chọn một người thầy cho mình. Mục đích của
việc giảng dạy là mang lại cho người nghe các liều thuốc hóa giải ba thứ nọc độc
là: tham dục, hận thù và vô minh. Do đó trí tuệ thật hết sức cần thiết (tham dục, hận thù
và vô mình thuộc lãnh vực tâm thần, do đó các liều thuốc hóa giải cũng phải
thuộc vào lãnh vực tâm thần. Không có một sức mạnh bên ngoài nào có thể thực
hiện được việc đó, ngoài trí tuệ phát sinh từ sự luyện tập tâm thức của chính
mình).
Kunu Lama Tenzin Gyaltsen (1895-1977, một vị
thầy Tây Tạng thật uyên bác, không ngả theo một tông phái hay học phái nào cả)
có kể lại với tôi một câu chuyện như sau về một vị đại sư có tiếng của tỉnh Kham
thuộc vùng tây nam Tây Tạng là Patrul Rinpoché (1808-1887, một vị
lạt-ma thuộc Ninh Mã Phái - Nyingmapa), và vị này rất ngưỡng mộ nhà
sư thông thái Tịch Thiên (Shantideva) tác giả tập
Hành Trình đến Giác Ngộ (Bodhicharyavatara). Patrul Rinpoché là một người tu
hành chân chính, sống một cuộc sống thật đơn sơ. Nhiều người tu hành thường kéo
nhau đến quấy rầy ông, dân chúng cũng muốn được tiếp kiến ông ta. Quá mệt mỏi
với các chuyện ấy, ông bèn trốn sang một ngôi làng khác và xin tá túc trong một
gia đình nọ. Bà chủ gia đình thuê ông giúp việc nhà. Ông lau nhà, dọn dẹp, không
nề hà bất cứ việc gì, kể cả việc đổ bô dơ bẩn. Vài hôm sau các nhà sư quen biết
ông tìm đến ngôi làng này. Họ hỏi thăm người phụ nữ chủ gia đình xem có thấy vị
lạt-ma của họ đi ngang đây không. Bà này bèn hỏi dáng dấp ông ấy thế nào. Sau
khi nghe các vi sư đi tìm mô tả diện mạo vị lạt-ma của họ, thì người phụ nữ hiểu
ngay là trước đây mình đã xử sự thật sai trái và vô cùng hối tiếc.
Các vị lạt-ma đích thật chẳng hạn như Patrul Rinpoché lúc nào cũng là những
người thật khiêm tốn, dù có thật nhiều khả năng phi thường. Chữ lama
(lạt-ma)
trong tiếng Phạn có nghĩa là một vị đạo sư
(guru / vị thầy tâm linh) "thượng thặng", một người tu hành đã tạo
được cho mình nhiều phẩm tính thật sâu sắc hầu giúp mình thực hiện các nghĩa cử
cao đẹp. Ngày nay nhiều vị lạt-ma không còn giữ được các phẩm tính ấy. Chiếc
ngai thuyết giảng của họ thật cao, chiếc mũ trên đầu thật uy nghi, thế nhưng các
khả năng tâm linh của họ không xứng đáng với những thứ ấy.
Vì thế khi nào quý vị tìm được một vị thầy xứng đáng thì phải quý trọng vị ấy
(vì họ rất hiếm). Và trong trường hợp này thì quý vị cũng nên đem
những lời giảng dạy của vị ấy ra thực hiện, vì đấy là cách tỏ bày lòng quý mến
của mình đối với vị ấy.
Vậy phải thuyết giảng như thế nào
Người thuyết giảng giáo lý Phật Giáo phải được thúc đẩy
bởi lòng quyết tâm sâu xa giúp đỡ kẻ khác. Một trong các vị thầy đầu tiên của
học phái Cam Đan (Kadampa) cho biết rằng mỗi khi đứng ra thuyết giảng thì trước
đó vị ấy luôn ngồi xuống thiền định về vô thường (những lời thuyết
giảng của mình là vô thường, danh vọng là vô thường, người nghe là vô thường,
chính mình là vô thường, tất cả đều là vô thường. Đã là vô thường thì tất cả
cũng chỉ là khổ đau mà thôi, do đó việc thuyết giảng phải được thúc đẩy bởi lòng
từ bi thật rộng lớn), dù bận rộn và chỉ ngồi thiền được một lúc đi
nữa. Vị ấy nêu lên một tấm gương hết sức tuyệt vời, thật vậy việc thuyết giảng
phải được thúc đẩy bởi một động cơ thật chính đáng. Không nên xem việc giảng dạy
là một phương tiện trục lợi, không được nhận thù lao hay bất cứ một hình thức
phục vụ nào, hoặc tệ hại hơn nữa là trong thâm tâm mong cầu sẽ được nổi tiếng.
Nếu quý vị thuyết giảng với chủ đích nhận được thù lao thì đấy chỉ là một cách
buôn bán giáo lý. Quả thật không có gì kinh tởm hơn, thay vì là một sự giúp đỡ
thì việc thuyết giảng của mình chỉ tạo ra thêm tai hại khác mà thôi
(người khác trông thấy sự buôn bán của mình sẽ khinh thường mình và xa lánh Đạo
Pháp). Sự giảng dạy bề ngoải có vẻ như mang một mục đích tốt đẹp, thế
nhưng bên trong lại cũng chỉ là một hình thức trục lợi thúc đẩy bởi bản năng. Vị
thầy Ghede Sharapa (còn gọi là Sharapa
Yönten Drak, 1070-1141, là một vị đại sư thuộc học phái Cam Đan) từng
nói rằng:
"Chúng ta chỉ nên gọi là đạo sư (guru) các vị nào chỉ biết chăm lo thuyết giảng
mà không mảy may mong đợi bất cứ một sự hồi đáp bằng hiện vật nào. Các vị nào
nhắm vào lợi lộc đều không phải là các vị đạo sư chân chính, họ chỉ gây thêm đổ
vỡ cho những người tu tập thực lòng mong cầu đạt được giải thoát mà thôi".
Vào thế kỷ XVII, một vị lạt-ma của học phái Ninh Mã (Nyinmapa) thuộc truyền
thống Đại Hoàn Thiện của Phật Giáo Tây Tạng, cho biết rằng ông không cưỡi ngựa
để di chuyển (nên hiểu là xứ Tây Tạng rất hiểm trở, việc di chuyển thật
khó khăn, dùng ngựa để di chuyển là một phương tiện thuận lợi và ít nguy hiểm
hơn), cũng không ăn thịt (tốn kém) và nhất quyết không nhận bất cứ một vật
cúng dường nào nhằm hồi đáp lại các buổi thuyết giảng của minh. Tôi luôn nhắc
nhở những người chung quanh tôi là tiền cúng dường và bán vé là để trang trải
việc tổ chức, nếu thừa ra thì phải dùng vào việc từ thiện.
Trước khi ngồi xuống thuyết giảng thì phải nghĩ đến người thầy của mình trước
đây đã từng ban cho mình sự hiểu biết, phải tưởng tượng người ấy đang ngồi vào
chỗ mà mình sắp ngồi vào để thuyết giảng, sau đó thì chắp tay vái lạy người ấy
ba lạy. Đấy là cách giúp người người thầy biết quý trọng nguồn gốc giáo lý và
những lời giảng dạy mà mình đã được thụ hưởng trước đây. Trước khi ngồi lên bục
thuyết giảng (một chiếc sập nhỏ
và thấp, trải thảm và trang trí) tôi luôn hình dung vị thầy của tôi
là Ling Rinpoché
(còn gọi là Kyabjé Ling Rinpoché, 1903-1983, là một vị lạt-ma thuộc dòng tái
sinh của học phái Cách Lổ - Guelougpa - và là vị giám hộ quan trọng nhất của Đức
Đạt-lai Lạt-ma XIV) đang ngồi trên chiếc ngai ấy và tôi cúi lạy thầy
tôi trước khi ngồi xuống, rồi sau đó thì tôi thầm đọc câu sau đây trong kinh Kim
Cương:
Bất cứ một sự vật nào hiện hữu nhờ vào điều kiện (1),
Cũng chỉ tương tự như một vì sao lấp lánh (2),
Một ảo ảnh phát sinh từ một con mắt bệnh hoạn,
Một ngọn lửa đang lung lay của một chiếc đèn dầu,
Một ảo giác ma thuật,
Một giọt sương mai, một bong bóng nước, một giấc mơ hay một áng mây bay.
(1) có nghĩa là một hiện tượng khi đã được phát
sinh từ nguyên nhân, thì bắt buộc phải tạo ra quả và quả sẽ trở thành các nguyên
nhân khác để tạo ra các quả khác.
(2) dù là một vì sao thế nhưng nó cũng chỉ hiện ra
như một đốm sáng mong manh. Đối với các nhà thiên văn học ngày nay thì ánh sáng
của một số ngôi sao khi đến được địa cầu thì những ngôi sao ấy có thể cũng đã nổ
tung và biến mất từ lâu rồi.
Sau đó thì tôi nghĩ đến sự tan biến của mọi hiện tượng và tính cách vô ngã của
con người. Tôi liền bật hai ngón tay phát ra một tiếng khô khan nhằm nhắc nhở
tôi là rồi đây tôi sẽ sớm bước xuống chiếc ngai này. Đấy cũng chính là cách che
chở tôi trước sự quan trọng mà người ta thường gán cho tôi.
Một vị thầy, dù là nam hay nữ giới, phải xem mình mang trọng trách của một vị
lương y, việc thuyết giảng là phương thuốc chữa lành và người nghe là các bệnh
nhân cần phải được kê toa. Việc giảng Pháp không được mang tính cách vị nể
(condescendance / condescension / nể nang, tự hạ thấp mình hay tỏ ra trên trước)
đối với cử tọa, thật vậy hết sức khó tránh một sự tự cao nào đó. Nếu quý vị cư
xử bình đẳng với các người trò của mình thì những lời giảng huấn sẽ được kính
trọng và sẽ mang lại một sự hiểu biết sâu xa, phản ảnh được lòng nhân từ của tất
cả mọi người. Người thầy không được phép ganh tị (trước sự thành công của người khác) dù chỉ là một
ý nghĩ thoáng qua, hoặc là lo ngại người khác có thể trội hơn mình về mặt tâm
linh. Hoãn lại hay đình lại một buổi giảng huấn đôi khi
cũng là việc nên làm. Nhất là không được thối chí vì phải
lập đi lập lại bất tận một vài khái niệm nào đó trong giáo lý, phải chủ động
được sự hiểu biết của mình và phải luôn phát huy sự chú tâm, sửa đổi chính mình
và nhận thấy được các sai lầm của kẻ khác. Với tinh thần đó, việc thuyết giảng
mới có thể phản ảnh được lòng vị tha và mang lại lợi ích. Thái độ hành xử ấy sẽ
giúp quý vị đạt được giác ngộ, và khả năng giúp đỡ kẻ khác của quý vị cũng sẽ
nhờ đó mà gia tăng thêm: đấy là cách mang lại cho quý vị một niềm hạnh phúc nội
tâm sâu xa nhất.
Trước mỗi buổi giảng nên tắm rửa và mặc quần áo sạch sẽ. Sau đó tìm một nơi yên
tịnh và êm ả để tụng niệm bản Tâm Kinh nhằm giúp tâm thức tránh bớt các tác động
có thể ảnh hưởng đến việc thuyết giảng của mình (ý thức được ý nghĩa của Tánh Không trong Tâm
Kinh sẽ giúp mình bớt bám víu vào những gì mình sắp thuyết giảng và không chờ
đợi các kết quả có thể mang lại từ sự thuyết giảng ấy của mình). Hãy
thuyết giảng với một giọng quả quyết nhưng vui vẻ, nêu lên thí dụ, sử dụng nhiều
cách lý luận khác nhau và đưa ra các trích dẫn trong kinh sách. Tránh các cách
giải thích rắc rối bằng cách thỉnh thoảng đưa ra một vài dẫn chứng ngắn gọn (và cụ thể). Không nên chỉ nói đến những gì thật
đơn giản và tránh né những gì khúc triết, cũng không nên truyền đạt những gì
mình không thấu triệt thật vững chắc. Nên giới hạn việc thuyết giảng trong các
lãnh vực mà mình đã hoàn toàn nắm vững.
Sau khi xác định được tính cách lợi ích của bài giảng mà mình sắp đưa ra thì mới
nên đón tiếp những người thật lòng và nhiệt tình muốn nghe. Ngược lại không bao
giờ nên tìm cách giảng dạy cho bất cứ một ai cả. Việc bành trướng tôn giáo
(proselytism) đi ngược lại với Phật Giáo. Nếu có một tôn giáo chủ trương khuyến
dụ kẻ khác, thì các tôn giáo khác tất sẽ nhập cuộc ngay, và sự xung đột sẽ khó
tránh khỏi. Tại các buổi thuyết giảng của tôi trong thế giới Tây Phương, tôi
luôn nhắc nhở những người nghe phải giữ nguyên tôn giáo của cha mẹ mình, tức là
Thiên Chúa Giáo, Hồi Giáo hay Do Thái Giáo. Như tôi đã có dịp giải thích trước
đây, phải nên để cho các tín đồ của các tôn giáo ấy tự khám phá ra các nguyên
tắc giáo lý cũng như các phép luyện tập nào của Phật Giáo có thể giúp mang lại
sự an lành cho họ. Nói chung, sự chối bỏ tôn giáo mà mình đã lớn lên là điều
không nên.
Trước khi buổi giảng chấm dứt, cả thầy lẫn trò nên hồi hướng sức mạnh đạo đức
mang lại từ việc thuyết giảng cũng như sự chú tâm lắng nghe của mình cho tất cả
chúng sinh. Sau khi buổi giảng chấm dứt thì cũng nên tiếp tục suy tư về bản chất
đích thật của mọi hiện tượng để ý thức rằng buổi giảng ấy cũng chỉ là hư ảo với
ý nghĩa là nó không thật một cách cụ thể, bởi vì thực ra nó cũng chỉ mang tính
cách giả tạo mà thôi. Buổi giảng chỉ hiện ra như là kết quả của một sự tương kết
của vô số yếu tố (điều kiện) khác nhau (tự nó không mang
một giá trị tuyệt đối nào cả). Kinh nghiệm mang lại từ sự hiểu biết (tức là trí tuệ)
cho chúng ta thấy rằng chỉ nên nhìn vào thực thể của chúng, có nghĩa là bản chất
tự tại của mọi sự vật (tức là Tánh Không của chúng).
Bài 2
Nói chuyện về người thầy
Ajahn Chah
Bản
dịch tiếng Pháp: Jeanne Schut
125- Mình là người thầy của chính mình. Tìm kiếm một người thầy bên ngoài không
phải là cách giúp giải tỏa được các sự hoang mang trong lòng mình. Chính mình
phải khám phá ra sự thật bên trong nội tâm mình - bên trong con người của chính
mình. Sự thật ấy không thể tìm thấy ở bên ngoài. Điều quan trọng hơn hết là tự
mình phải tìm hiểu lấy chính mình.
126- Một trong số các vị thầy của tôi ăn uống rất bất lịch sự. Thế nhưng ông ta
lại cứ khuyên chúng tôi phải ăn uống từ tốn và thận trọng. Tôi vẫn còn nhớ những
lúc ấy tôi nhìn thầy tôi với tất cả sự oán ghét trong lòng. Tôi thì đau khổ thế
nhưng ông ta thì cứ an nhiên tự tại! Tôi chỉ nhìn thấy những gì bên ngoài. Mãi
về sau này tôi mới khám phá ra một điều là có nhiều người lái xe rất nhanh nhưng
thận trọng, trong khi đó thì nhiều người khác tuy lái xe chậm hơn nhưng lại
thường hay gây ra tai nạn hơn. Vậy quý vị cũng không nên quá quan tâm đến các
nguyên tắc và hình thức bên ngoài. Nếu quý vị hiểu rằng chỉ nên sử dụng 10 phần
trăm thời giờ của mình để nhìn vào kẻ khác và 90 phần trăm còn lại để nhìn vào
chính mình, thì việc tu tập của quý vị sẽ đúng đắn hơn.
127- Việc giảng dạy cho các môn đệ không phải là chuyện dễ: một số thì hiểu
nhưng lại không mang ra thực hành, một số khác thì chẳng hiểu gì cả và cũng
chẳng thèm cố gắng tìm hiểu làm gì. Đối với họ tôi đành chịu thua, chẳng biết
phải làm gì hơn. Tại sao con người lại có các thái độ như thế? Vô minh quả là
điều không hay ho gì, thế nhưng nếu tôi nói lên điều ấy với họ thì họ lại không
tin. Họ tu tập nhưng trong lòng thì mang đầy hoang mang! Lúc nào cũng hoang
mang, họ muốn đạt được Niết-bàn nhưng lại không muốn bước theo con đường đưa đến
Niết-bàn. Quả thật không biết phải xử trí như thế nào! Mỗi khi bảo họ thiền định
thì họ sợ, nếu không sợ thì ngủ gục! Tóm lại là họ chỉ thích làm toàn những
chuyện mà tôi không hề dạy bảo... Nổi khổ tâm của người giảng dạy là như thế.
128- Nếu sự thật trong các lời giáo huấn của Đức Phật có thể nhận thấy dễ dàng
thì chúng ta nào có cần đến các vị thầy đông đảo đến thế đâu. Một khi đã hiểu
được các lời giáo huấn là gì thì cứ theo đấy mà làm. Thế nhưng người ta lại
không chịu tìm hiểu các lời giáo huấn ấy nên việc giảng dạy thật là khó. Họ luôn
tìm cách làm ngược lại - với người thầy và cả những lời giảng huấn. Trước mặt
người thầy thì cách hành xử của họ cũng tạm chấp nhận được, thế nhưng mỗi khi
người thầy ngoảnh mặt đi thì tức thời họ xử sự như một đám trộm cắp! Giảng dạy
là một việc hết sức khó khăn.
129- Tôi khuyên các đệ tử của tôi không được cẩu thả trong việc tu tập cũng như
trong cuộc sống, thế nhưng mỗi khi tôi quay lưng đi thì họ cứ làm. Nếu có một
người cảnh sát đứng đấy thì bọn trộm cắp xử sự thật ngay thẳng. Nếu người cảnh
sát hỏi họ là trong bọn có tên trộm nào trà trộn không thì tất nhiên họ sẽ trả
lời là không, họ chẳng thấy một tên nào cả. Thế nhưng nếu người cảnh sát bỏ đi
nơi khác, thì cả bọn liền ra tay. Những chuyện đại loại như thế cũng đã từng xảy
ra vào thời kỳ Đức Phật còn tại thế. Tóm lại là quý vị chỉ nên quan tâm đến bản
thân của quý vị và không nên nhìn vào người khác xem họ làm gì.
130- Các vị thầy dích thật chỉ thuyết giảng một điều duy nhất: trong việc luyện
tập điều khó thực hiện hơn cả là phải gạt bỏ cái tôi (cái ngã),
phải buông bỏ nó. Dù bất cứ gì xảy ra thì cũng không nên tìm cách lánh xa thầy
mình, cứ để ông ta hướng dẫn mình bởi vì mình rất dễ quên mất Con Đường.
131- Nuôi dưỡng trong lòng các sự ngờ vực về người thầy đôi khi cũng là một điều
hay. Chỉ nên nhìn vào các khía cạnh tốt của thầy mình, và tốt hơn hết là phải tự
mình chú tâm vào việc tu tập của chính mình. Chỉ có mình mới quán nhận và phát
huy được trí tuệ cho chính mình mà thôi.
132- Nếu người thầy bảo với mình đây là một loại hoa quả ngon tuyệt vời, thì
cũng không nên tin ngay. Phải tự mình nếm thử! Mọi nghi ngờ sẽ tan biến hết.
133- Người thầy chỉ là người chỉ cho quý vị trông thấy Con Đường. Nghe xong thì
quý vị cứ bước theo Con Đường ấy mà đi, hầu giúp mình gặt hái được quả mang lại
từ viêc tu tập của mình, tuy nhiên quý vị cũng có thể không bước theo, và đấy là
chuyện của quý vị.
134- Việc giảng dạy đôi khi cũng thật khổ tâm. Người ta thường xem người thầy
tương tự như cái thùng rác, họ cứ ném hết vào đấy mọi thứ khó khăn và khổ nhọc
của mình. Đệ tử càng đông, việc hốt rác càng nặng nhọc! Thế nhưng việc thuyết
giảng thì cũng lại là một phương tiện thật tuyệt vời giúp mình tu tập Đạo Pháp
(Dhamma): việc giảng dạy sẽ giúp mình trở nên kiên nhẫn hơn và hiểu biết hơn (chấp nhận sự yếu đuối và sai lầm của con người dễ dàng hơn).
135- Người thầy không sao giải quyết hết được các khó khăn của quý vị. Họ chỉ là
một nguồn hứng khởi giúp quý vị ham thích tìm hiểu Con Đường, họ không thể khai
thông Con Đường thay cho quý vị được. Thật ra những gì người thầy nói lên cũng
không quan trọng lắm. Đức Phật không bao giờ khuyến khích phải nên tin vào người
khác - mà chỉ nên tin vào chính mình. Chuyện ấy hết sức khó làm, thế nhưng lại
chính là như thế. Thật sự là như thế. Cho đến khi nào tầm nhìn còn hướng ra bên
ngoài thì quý vị sẽ chẳng bao giờ trông thấy mọi sự vật một cách thật sự được (câu này rất sâu sắc và thâm thúy, câu 1 trong Kinh Pháp Cú
là: "Tất cả mọi hiện tượng đều phát sinh từ tâm thức, tâm thức dẫn đầu tất cả").
Chúng ta phải quyết tâm tu tập một cách đúng đắn. Nêu lên thắc mắc với người
khác không khiến cho các sự hoang mang
[trong lòng mình] tan biến được, chúng chỉ biến mất bằng sự tu tập
kiên trì của chính mình mà thôi.
Vài lời ghi chú của người dịch
Hai
bài thuyết giảng trên đây, một thuộc Đại Thừa (Phật Giáo Tây Tạng) và một thuộc
Phật Giáo Theravada (truyền thống Tu Trong Rừng). Bài thứ nhất nêu lên những
phẩm tính cần thiết của một người thầy, bài thứ hai đưa ra một vài nhận xét thật
nghiêm khắc của một người thầy đối với các người trò của mình. Trong câu đầu
tiên của bài thứ hai trên đây nhà sư Ajahn Chah có nói rằng: "Mình là người thầy
của chính mình", câu ấy có nghĩa là mình vừa là một người thầy của mình và cũng
lại vừa là người trò của chính mình.
Nếu
là một người thầy thì phải hội đủ các đức tính nêu lên trong bài giảng thứ nhất
của Đức Đạt-Lai Lạt-Ma trên đây, nếu là một người trò thì phải ý thức được các
khiếm khuyết của mình nêu lên trong bài thứ hai của nhà sư Ajahn Chah hầu giúp
mình biến cải lấy chính mình. Nói cách khác thì nếu là một người tu tập chân
chính thì chính mình phải vừa là một vị thầy thật uyên bác, sáng suốt, nhân từ
và nghiêm khắc để dạy bảo và sửa trị chính mình, và đồng thời cũng vừa là một
người trò quyết tâm, ngay thật, không bướng bỉnh, biết kính trọng, thương yêu và
noi theo những lời chỉ dạy của thầy mình và cũng là chính mình.
Cách diễn đạt hay trình bày trên đây cho thấy một cái gì đó "không ổn" hay khá
"phi lý". Hai vị thế của thầy và trò lẫn lộn trong trí mình sẽ gây ra sự hoang
mang cho mình. Các sự bất ổn, phi lý và hoang mang đó chứng minh cho thấy tính
cách "vô ngã" hay bản chất trống không - tức là Tánh Không - của chính mình. Dù
là thấy hay trò thì tất cả cũng đều không thật. Chính vì thế mà Đức Đạt-Lai
Lạt-Ma khuyên người thầy phải tụng bản Tâm Kinh, thiền định về vô thường, niệm
thầm một câu trong Kinh Hoa Sen trước khi thuyết giảng, ngoài ra còn phải vái
lạy người đã truyền đạt sự hiểu biết cho mình để hiểu rằng những lời giảng huấn
của mình không phải thật sự là của mình mà chỉ là một sự thừa hưởng.
Sau
đây là một giai thoại về nhà sư Ajahn Chah. Một hôm có một người lần đầu tiên tìm đến chùa Wat Nong Pah Pong (ngôi chùa của nhà sư Ajahn Chah trong một khu rừng trên miền
bắc Thái) và mong được diện kiến với nhà sư này. Khi đến chùa thì
người này lại hỏi đúng nhà sư Ajahn Chah là có biết ai là Ajahn Chah không?
Ajahn Chah đoán được trình độ hiểu biết Đạo Pháp của người này còn kém, bèn trỏ
tay vào giữa ngực mình và bảo rằng: "Chính tôi đây. Tôi là Ajahn Chah đây". Một
hôm khác, lại có một người khác hỏi ông đúng câu ấy, lần này Ajahn Chah đoán
được trình độ hiểu biết khá cao của người này bèn trả lời như sau: "Ajahn Chah
nào? Chẳng có ai là Ajahn Chah cả".
Một người thầy chân chính không hề hiện hữu, sự hiện hữu của họ nếu có cũng chỉ
là vì người khác mà thôi. Thật vậy sự hiện diện của một người thầy thật hết sức
cần thiết cho những kẻ còn đang lang thang, còn riêng đối với họ thì họ đã tìm
được người thầy cho chính họ. Dù là với tư cách một người thầy hay một người trò
hay là cả hai cùng một lúc, nếu cái tôi ấy vẫn còn hiện hữu và chi phối mình,
thì mình vẫn còn lang thang và khổ đau với nó. Xin mượn câu phát biểu sau đây
của nhà sư Ajahn Chah để kết thúc bài chuyển ngữ này:
"Tôi đi tìm khắp nơi một chốn thật thuận tiện hầu
giúp tôi thiền định, thế nhưng tôi không ngờ chốn ấy lại đang ở tại nơi này,
đang ở bên trong con tim và tâm thức tôi. Mọi phép thiền định cũng chỉ ở nơi
này, trong mỗi con người chúng ta. Sự sinh, già nua, bệnh tật và cái chết cũng
chỉ ở nơi ấy. Tôi lang thang khắp nơi cho đến lúc kiệt lực, thế nhưng khi dừng
lại thì tôi mới khám phá ra rằng những gì tôi đi tìm - nó đang ở trong tôi".
Bures-Sur-Yvette, 13.01.14
Hoang Phong chuyển
ngữ