Trong lời tựa của quyển
sách mới, Not for Happiness, không phải cho hạnh phúc, thầy Rinpoche
Dzongsar Jamyang Khyentse có chia sẻ với độc giả của mình như sau, “Nếu như bạn
chỉ quan tâm đến vấn đề có được một cảm giác dễ chịu, an vui, thì có lẽ bạn nên
đi đến các spa thư giản, hoặc là nghe những bản nhạc nâng cao tâm hồn, hơn là
tiếp nhận giáo pháp của đức Phật.”
Ngài lạt ma Dzongsar
cảnh báo độc giả của ông rằng, nếu như mục đích của mình chỉ là để có những cảm
giác an vui, thư thái và dễ chịu, thì ta hãy bỏ tiền ra để đi thư giản, hay là
nghe nhạc, thì có lẽ sẽ có nhiều hiệu quả hơn là mua quyển sách của ông.
Hạnh phúc không cần điều
kiện
Chúng ta ai cũng muốn có
hạnh phúc. Và thường thì hạnh phúc được chia ra làm 3 loại.
Loại thứ nhất là hạnh
phúc do những cảm giác dễ chịu, ưa thích mang lại. Uống một tách cà phê ngon,
nghe một bài nhạc hay, được một lời khen tặng, ngồi dưới bóng mát… là những cảm
thọ dễ chịu và an vui. Nhưng những hạnh phúc này cũng chóng phai và mau tàn,
nên ta lại cứ phải đi tìm những cái mới, để tiếp tục duy trì chúng.
Loại hạnh phúc thứ
hai, cao rộng hơn, là có được một cuộc sống tốt đẹp. Ta có sức khỏe, một gia
đình êm ấm, làm công việc mình thích, có một sự nghiệp… là một hạnh phúc lớn. Theo
trong kinh, thì những hạnh phúc này có được phần lớn là do nghiệp quả tốt lành
của mình đã gieo trồng trong quá khứ. Nhưng chúng cũng sẽ đổi thay và vô thường,
như mọi việc khác trong cuộc đời.
Luật tự nhiên là hễ
hạnh phúc của mình còn bị điều kiện bao nhiêu, thì nó lại càng mỏng manh bấy
nhiêu. Một ngày nào, khi những điều kiện ấy không còn nữa, thì hạnh phúc ấy
cũng sẽ tàn phai.
Loại hạnh phúc thứ ba
là một hạnh phúc có mặt tự nhiên, không tùy thuộc vào hoàn cảnh chung quanh, hay
do đạt được những gì mình muốn. Nó không nhất thiết là một cảm thọ dễ chịu, hay
là một sự an ổn, đầy đủ nào đó theo ý của mình. Nhưng loại hạnh phúc này có một
năng lực chuyển hóa rất lớn. Nó có mặt tự nhiên chứ không phải do một sự tìm
cầu hay thành đạt nào của ta. Hạnh phúc này biểu hiện ra trong thái độ của
mình, đó là hạnh phúc của một sự giải thoát ra khỏi mọi điều kiện.
Chuyển
hóa là do thái độ của mình
Mark Epstein, là một nhà
phân tâm học, psychotherapist, và cũng là tác giả của quyển Thoughts without
a Thinker có chia sẻ một kinh nghiệm tu học của ông như sau.
Trong hơn 30 năm qua,
mỗi năm ông đều cố gắng đi tham dự một khóa tu học nhiều ngày. Và ông cũng giữ
một quyển nhật ký, ghi lại những kinh nghiệm và khám phá của mình có được trong
mỗi khóa tu. Gần đây, ông có dịp đọc lại những gì mình đã ghi chép trong quyển
nhật ký ấy.
Ông ngạc nhiên và
khám phá ra một điều này, là tuy mỗi khóa tu ông ghi lại những kinh nghiệm khác
nhau, nhưng thật ra chúng chỉ trình bày một sự thật duy nhất mà thôi, đó là
“Những gì khởi lên trong kinh nghiệm của ta, hoàn cảnh nào ta đối diện, chúng
không là quan trọng. Nhưng điều quan trọng là cách phản ứng, và thái độ của ta
tiếp nhận chúng như thế nào.”
Tôi thấy, ngày nay
dường như con đường tu học của chúng ta chú trọng nhiều về vấn đề chuyển hóa
bằng cách thay đổi hoàn cảnh, hay phương pháp thực tập, để giúp mình trở thành
một cái gì đó. Nhưng bạn biết không, chúng ta cũng có thể vô tình chỉ làm mới
và đẹp hơn thêm một cái tôi xưa cũ của mình, thay vì là nhìn thấy rõ được
bản chất trung thực của chính nó.
Thái độ chánh niệm và tỉnh
giác
Ông Mark Epstein chia sẻ
rằng những ngày mới bắt đầu tu học, ông cho rằng trước khi có thể đối diện và
tiếp xúc với khổ đau, chúng ta cần phải tôi luyện cho mình có được một cái tôi
hạnh phúc vững vàng trước cái đã. Nhưng bây giờ sau nhiều năm thiền tập, ông
hiểu rằng ý nghĩ ấy rất là sai lạc.
Ông có một người bạn
sang Ấn độ tu học theo truyền thống ở rừng (forest tradition) trong nhiều năm,
và anh ta cũng có chia sẻ một kinh nghiệm tương tự. Vài năm sau khi vị thầy của
mình qua đời, người bạn ấy trở lại Ấn độ và đến thăm nhà của người đệ tử lớn của
vị thầy mình.
Một hôm, người đệ tử
lớn bảo anh, “Tôi muốn cho anh xem cái này. Thầy đã để lại cho tôi một vật
này.” Lẽ dĩ nhiên là anh bạn rất vui mừng, bất cứ một dấu tích nào của Thầy
mình cũng là châu báu đối với anh. Người đệ tử già bước lại, mở một cánh cửa gỗ
cũ kỹ, vang tiếng kêu cót két, ông ta cúi xuống lấy một vật nằm ở ngăn dưới
cùng. Vật ấy được quấn trong một miếng vãi dơ cũ. “Anh có thấy không?” Ông ta
hỏi. “Không! Thấy gì?” anh ta thắc mắc đáp. Người đệ tử già mở miếng vãi quấn
ra, bên trong là một chiếc ấm nước bằng nhôm cũ kỹ và móp méo. Một loại ấm nước
tầm thường mà bất cứ trong nhà nào ở Ấn độ cũng đều có.
Nhìn thẳng sâu vào
mắt anh bạn, ông ta nói “Thầy trao cho tôi vật này trước khi Ngài ra đi. Anh có
thấy không?” Người bạn trả lời, “Không. Tôi thật không thấy gì hết.” Ánh mắt
của vị đệ tử già lại càng trở nên mãnh liệt và sâu sắc hơn, ông nói “Ta không
cần phải đánh bóng nó. Ta không hề cần phải đánh bóng nó!”
Người bạn tôi đã học
được một bài học thật quý giá. Chúng ta không cần phải tôi luyện hay chuyển hóa
theo một sự mong cầu hay tưởng tượng nào đó của mình. Ta chỉ cần thấy rõ và
tiếp nhận mình một cách trọn vẹn, với một tình thương lớn. Dầu hoàn cảnh của ta
có như thế nào đi nữa, nó bao giờ cũng là một thực tại tròn đầy.
Một cái thấy trong
sáng sẽ chuyển đổi tâm thức của ta, mà không cần phải thay đổi hoàn cảnh hay bất
cứ một cái gì khác. Trong đạo Phật cái thấy ấy là chánh niệm (mindfulness)
và tỉnh giác (clear comprehension), cái thấy ấy giúp cho năng lượng trong
sáng, tĩnh lặng và hạnh phúc trong ta biểu hiện ra một cách tự nhiên.
Thấy rõ chứ không phải là
thay đổi
Trong những khóa tu chúng
ta thường nghe nói nhiều về việc an trú trong giờ phút hiện tại. Nhưng tôi thấy
ta cũng có thể dễ hiểu lầm về thế nào là “an trú”.
Ta có thể ngồi yên
nơi đây, hoặc đặt những bước chân thảnh thơi trên một con đường đất đẹp bên hồ
nước trong, có hoa vàng và nắng ấm. Nhưng liệu mình có thể ngồi yên trong phòng
bệnh chờ nghe tin của người thân không? Hay ta có thể mỉm cười an lạc khi nghe
tiếng chuông điện thoại reo giữa đêm khuya?
Và giả sử như giờ
phút này không có gì là đau khổ cả, chỉ là một thực tại bình thường thôi, liệu
ta có khả năng an trú trong hiện tại được không? Hay ta cũng sống theo thói
quen của mình, quẩn quanh theo những tập khí xưa, và rồi trách cho hoàn cảnh
chung quanh? Thật ra, vấn đề đâu phải là hiện tại này đang như thế nào, mà vấn
đề là ta tiếp nhận chúng ra sao.
An trú chỉ có nghĩa
là ta biết trở về có mặt với những gì đang xảy ra, và thấy được sự tự nhiên của
pháp thực tại đang hiển lộ.
Bầu trời vụn vỡ trăng sao.
Tôi nhớ một bài thơ của
bà Mary Oliver, một thi sĩ nổi tiếng từng được trúng giải thưởng Pulitzer Prize
về văn chương,
Tự tánh của đá
Là hài lòng với nơi này
Tự tánh của nước
Là đi về một nơi khác
Bất cứ nơi nào ta nhìn
Tiếng róc rách ngọt ngào nhưng thâm trầm
Của nước nhào lộn tuông chảy về nơi xa
Bất cứ nơi nào ta nhìn
Đá tảng, nằm yên dưới nắng mới
Hoặc hiến mình cho
những cành dây leo lá vàng óng
Nhưng bản chất của ta lại không thấy được rằng
Cuộc sống này rất đẹp.
Ta chọn đứng trong bóng tối,
Dưới một bầu trời vụn vỡ đầy trăng sao
Hay trong một ngày trưa, giữa ngàn tia sáng muôn màu
Và bức xúc tự hỏi rằng
Nó có nghĩa gì, khi bảo rằng cuộc sống này là đẹp?
Nó có nghĩa gì?
Mà thật ra tôi không
nghĩ bản chất của chúng ta là chọn đứng trong bóng tối, và không thấy được ngàn
tia nắng đẹp muôn màu. Nhưng vì chúng ta có tập quán, thói quen hay mong cầu và
tạo tác theo cái tôi của mình, nên ta đánh mất thực tại và cứ lang thang đi tìm
một ý nghĩa nào khác xa xôi.
Giáo pháp của Phật có
nói về lý vô tác, apranahita, tức là ta không đặt một sự tìm cầu nào
trước mặt mình. Vô tác có nghĩa là không có gì cần được tạo tác nữa, không có
gì cần được thực hiện nữa. Vì thực tại bao giờ cũng đang đầy đủ tự nhiên.
Bạn biết không, tôi
nghĩ nhờ có thái độ trong sáng ấy mà ta không đánh mất đi thực tại này. Trên
hành trình của sự sống, dầu con đường ta đi là ở đoạn nào, khúc quanh nào, mỗi
bước chân đều có thể buông thả và tròn đầy như nhau. Và bạn đừng nghĩ rằng tôi
muốn nói là ta cứ buông thả và không cần phải làm gì hết, nhưng như ông Epstein
chia sẻ “kinh nghiệm của ta, hoàn cảnh nào ta đối diện, chúng không là quan
trọng. Nhưng điều quan trọng là cách phản ứng, và thái độ của ta tiếp xử chúng
như thế nào”…
Tự tánh của đá là hài
lòng với nơi này, và tự tánh của nước là đi về một nơi khác. Và tự tánh của ta
là thấy được bầu trời đêm thênh thang vụn vỡ muôn trăng sao, hay sáng hôm nay,
với ngàn tia nắng ấm muôn màu…
nguyễn duy nhiên