Có một lần thiền sư Trường
Sa đi dạo chơi trong núi trở về trể.
Khi Ông về đến
thiền viện,
vị thủ
tọa đứng
chờ hỏi,
“Thưa Thầy đi đâu về,
tăng chúng đang chờ Thầy?” Trường
Sa đáp, “Ta đi dạo trong núi chơi.”
Vị thủ tọa hỏi, “Đến chỗ nào Thầy mới trở về?” Ông đáp, “Những hoa anh đào trong rừng rất đẹp, trong khi
bước
theo ngắm nhìn, chúng dẫn ta
đi vào thật sâu trong núi. Và có những hoa bồ công anh, và đóa hoa dại
ba lá nở rộ trên cỏ, với những cánh bướm bay vờn bên trên, và trong khi
say mê nhìn ngắm chúng, ta chợt thấy được con đường quay trở về nhà.”
Thủy tùy phương thảo khứ, Hựu trục lạc hoa hồi.
Thiên nhiên cũng có một năng lượng nuôi dưỡng hạnh phúc và chuyển hóa
muộn phiền trong ta rất lớn, có lẽ nhờ sự có mặt tự nhiên của nó.
Có một lần tôi ở trên một tu viện trên núi, một bên là biển. Có những đêm đứng nhìn xuống xa ngoài
kia phía chân trời, tôi thấy lấp lánh đèn những
chiếc ghe đánh cá ngoài biển xa, bên trên là ngàn sao lóng lánh như
những hạt thủy tinh vụn vỡ.
Một không gian ấy chợt mang ta trở về và thấy
được sự rộng lớn của chính mình.
Trong cuộc sống ta vẫn
cần phải biết ứng xử sao cho thích hợp, nhưng đừng để đánh mất sự tự
nhiên của mình
theo những buồn vui xưa cũ.
Có lẽ một hạnh phúc chân thật chỉ có mặt khi ta có khả năng trở về với
sự trong sáng ngay trong giờ phút này.
Bạn biết không, dù trong hoàn cảnh nào thì mỗi bước đi tới của ta cũng
có thể là một bước quay trở về với chính mình.
Trước
tùy cỏ
thơm đến, sau theo hoa rụng về. Tôi nghĩ, trên
con đường chúng ta đi, nếu giữ một tâm trong sáng, ta sẽ thấy được sự có
mặt của những hạnh phúc không còn điều kiện, và "khi nhìn ngắm chúng,
ta chợt thấy một con đường quay trở về nhà...”
Trích từ “Còn nương tựa còn dao
động –
nguyễn duy nhiên”