Vĩnh Hảo
Nhất Linh – Nguyễn
Tường Tam (1906 – 1963) là nhà văn
có ảnh hưởng sâu rộng nhất đối với nền văn học Việt Nam cận đại. Ảnh hưởng của ông, qua Tự Lực Văn Đoàn (thành lập năm 1932), cho đến ngày nay, gần một thế kỷ, không thể nói là đã
chấm dứt vai trò của
nó, mà
vẫn
còn âm ỉ tác động lên nếp suy
nghĩ, cách hành xử, lối viết, lối sống, của nhiều thế hệ cầm bút cũng
như độc giả, từ thành thị đến thôn quê; từ những
những người
cầm quyền cho đến các chính khách
đảng phái; từ hàng trí
thức khoa bảng cho đến sinh viên, học sinh…
Có
được
sức ảnh hưởng như thế là bởi
ông có
viễn
kiến: vạch con đường trăm năm của văn hóa, giáo
dục, luôn tiên phong, dẫn
đạo những khuynh hướng canh tân, cải
cách, trong văn học hay trong chính trị
xã hội…
Cuộc đời
chỉ hơn nửa thế kỷ của ông là cả
một pho sách vô giá, để
lại nhiều bài học nhớ
đời cho hậu thế. Không phải lúc nào cũng thành
công, nhưng ông không nản
chí, thất vọng: luôn hết lòng, tận tụy thực hiện những gì mình thích và
cho là
đúng.
Viết văn, vẽ, làm
báo, xuất bản sách, hoạt động chính trị, hoạt động từ thiện xã hội… không
việc nào mà chẳng đam mê, tận
tình.
Hai điểm nổi bật trong đời ông là sống
mãi với văn chương và, chọn cái chết cho nguyện vọng ích nước lợi dân.
SỐNG: Ngoài các tác
phẩm thời danh để lại, tinh thần của Tự Lực Văn Đoàn, là cái sống
mãi.
CHẾT: Cái chết do ông chọn lựa, quyên sinh bằng độc dược, là chết để
làm bất tử lý tưởng
của mình, đồng thời cất lên nguyện
vọng của quốc dân. Trong di chúc
đề ngày
07.7.1963, ông viết ngắn gọn 71 chữ:
“Đời tôi để lịch sử xử. Tôi không chịu để ai xử tôi cả.
Sự bắt bớ, xử tội tất cả các phần tử đối lập quốc gia là một tội nặng sẽ làm cho
nước mất về tay cộng sản. Tôi chống đối sự đó và tự hủy mình cũng như Hòa thượng Thích Quảng Đức đã
tự thiêu để cảnh cáo những người
chà đạp mọi thứ tự do.”
Cuộc đời của
người làm văn hóa, làm
công việc của trăm năm, ngàn năm, thì các
thể chế chính trị nhất thời lấy tư cách gì mà
xét xử! Chỉ có lịch sử
mới đủ tư cách ấy.
Lịch
sử đó là gì, là
ai? Là những cuốn sử viết theo tài
liệu nhà nước ư? Là những sử gia ăn
lương các nhà cầm quyền
ư? Là
những người
chịu ơn chính quyền đòi xét xử
ông bằng văn từ tạp nhạp viết bằng những ngòi bút bẻ cong chăng? Là những người
quí mến ngưỡng mộ hoặc ganh ghét tị hiềm
ông chăng? – Không, không
phải.
Lịch sử
ấy là sự thực. Sự thực thì không bao giờ
khác đi theo chuyển
dịch của thời thế và hoàn cảnh.
Một
con người sống
thực với chính mình,
sống
thực với mọi người thì không bao
giờ sợ hãi lịch sử. Ngay khi đang sống, họ đã sống trong lòng lịch
sử rồi.
(nguồn: tạp
chí chanhphap 20)