Tại kinh thành Rājagaha có một nhà trồng hoa nổi tiếng, tên là Sumana (1) ; buổi
sáng nào ông cũng có bổn phận kết 8 vòng hoa mang vào cung điện cho đức vua
Bimbisāra, sau đó nhận được cả công và thưởng là 8 đồng tiền vàng kahāpaṇa,
một khoản tiền khá lớn. Công việc này ông thực hành đều đặn, ngày này sang ngày
khác, không dám bỏ quên một buổi nào. Gặp lúc ốm đau, cảm mạo thất thường thì
ông nhờ người thân tín mang vào rồi thưa trình lý do cặn kẽ với các quan nội thị
rất đàng hoàng.
Hôm nọ, như lệ thường, ông Sumana mang hoa vào thành phố rồi quành qua hướng vào
cung điện thì gặp đức Phật và tăng chúng tỳ-khưu đang đi trì bình khất thực. Vì
vào sáng sớm, đức Phật đã rà soát võng lưới, thấy có nhân duyên với người bán
hoa nên ngài vừa bước đi thong dong, tự tại vừa phóng hào quang sáu màu vòng
quanh kim thân, biểu lộ oai lực tối thượng của một bậc Chánh Đẳng Giác.
Khi thấy tướng hảo quang minh rực rỡ, hào quang sáu màu sáng dịu, lung linh lạ
thường nơi kim thân đức Phật, ông Sumana nhìn sững, vừa hân hoan vừa sợ hãi. Sau
đó, ông còn nhìn thấy những tướng quý, tướng tốt hiện ra nơi thân tướng trang
nghiêm của đức Phật nữa. Ông lẩm bẩm :
-
Làm sao đây? Ôi! Mình có cái gì để cúng dường đức Phật đây? Ôi! Dễ gì có một lần
may mắn trong đời gặp một bậc Sa Môn Đại Nhân xuất hiện ở trên đời?
Nhìn 8 vòng hoa đang quành qua cổ, quành qua cánh tay, ông nghĩ tiếp :
-
Ta sẽ cúng dường 8 vòng hoa này tức khắc? Tại sao vậy? Nếu mang 8 vòng hoa này
vào cung thì ta chỉ kiếm được 8 đồng tiền vàng kahāpaṇa
mà thôi. Nếu đem cúng dường 8 vòng hoa này lên đức Phật thì ta sẽ được hạnh
phúc, lợi lạc nhiều đời; và đồng thời, dĩ nhiên, ta sẽ bị xử phạt, bị tội tù!
Vậy nên lấy cái lợi ích nhiều đời hay chọn bị xử phạt, tội tù một kiếp? Ôi! Cái
kiếp sống chốc thoáng phù du, vui ít, khổ nhiều; ta sẽ chọn cái lợi ích lâu dài
vậy!
Nghĩ thế xong, hân hoan, phỉ lạc phát sanh, nhanh như một sát-na tốc hành tâm,
ông Sumana tung một lượt hai vòng hoa lên đầu đức Phật; bỗng nhiên, cả hai, chợt
bung xòe ra như tán lọng, lơ lửng giữa hư không che đầu cho ngài. Hoan hỷ quá,
ông Sumana tung thêm hai vòng hoa nữa ở bên phải của đức Đạo Sư thì tự nhiên
chúng lại kết thành một bức màn hoa, che phía bên vai phải của ngài. Và rồi, cứ
thế, hai vòng hoa nữa, thành màn hoa che bên trái; hai vòng hoa nữa, lại thành
màn hoa che chắn phía sau lưng. Như thế là 8 vòng hoa đã làm xong nhiệm vụ của
mình, trang điểm quanh kim thân của đức Phật, chỉ chừa phía trước như một cánh
cửa hoa để ngài bước tới, đi tới…
Hiện tượng lạ lùng vừa rồi chỉ là một chút phép mọn của đức Đạo Sư nhằm tăng
trưởng đức tin và phước báu cho người trồng hoa; và đồng thời, gởi thông điệp
hình tượng ấy cho cả muôn dân kinh thành Vương Xá. Quả thật vậy, dân chúng thấy
chuyện lạ, ùn ùn kéo nhau đến đặt bát, ùn ùn đi sau chiêm ngưỡng một hình ảnh lạ
lùng chưa từng thấy từ cổ chí kim.
Sumana xoa hai tay vào nhau, hân hoan, thảo mãn; hỷ lạc rần rần, nổi gai ốc cả
người, ông từ từ, lặng lẽ đi ở phía sau xa, tâm trí như chìm sâu, lặn xuống một
hồ nước thơm tho và mát mẻ dị thường. Ông đang hưởng hạnh phúc của riêng mình.
Ông cười mỉm, ừ, bị xử phạt, bị tội tù, cho dẫu cái đầu này bị rơi đi thì cũng
có sao đâu nào? Ôi! Ta sung sướng quá!
Đã về đến nhà. Bà vợ thấy sắc mặt quái lạ, nụ cười bí ẩn trong ánh mắt của chồng
nên cất tiếng hỏi:
-
Có chuyện gì vậy? Ông đang cười trong mê à? Vậy 8 đồng tiền vàng đâu?
Ông Sumana có mê đâu, ông rất tỉnh, ông tỉnh một cách lạ lùng, ông nói :
-
Bà nó à! Tôi cúng rồi! Tôi đã cúng dường hết 8 vòng hoa kia cho đức Phật Cù Đàm
rồi!
-
Hả? Ông nói cái gì vậy hả? Ông đã đem cúng hết cả 8 vòng hoa à?
-
Đúng vậy bà nó ơi! Ôi sung sướng quá!
-
Sung sướng à? Sung sướng cái đầu ông! Sung sướng cái đầu sắp rơi khỏi cổ kìa! Ai
đời, ông dám cả gan lấy 8 vòng hoa của đức vua mà đem dâng cúng cho ông Cù Đàm!
Nguy to rồi! Không thoát tội đâu!
Ông Sumana bình tĩnh nói :
-
Tôi biết rồi mà! Hẵn để một mình tôi chịu. Không liên hệ gì đến bà đâu!
-
Tôi dại gì mà liên can! Từ rày về sau, tôi không còn dính líu gì với ông nữa.
Nói thế xong, bà vợ nhanh chóng thu xếp một vài vật dụng cần thiết, một ít tiền
bạc phòng thân, bỏ trong cái đãy rồi quày quả bỏ đi, không thèm chào hỏi ông một
tiếng. Bà đi thẳng vào hoàng cung, năn nỉ quân canh, xin gặp đức vua Bimbisāra
cho bằng được.
Khi được bệ kiến, đức vua hỏi :
-
Nàng muốn tâu trình việc gì?
Bà kể:
-
Chồng con là người trồng hoa, tên là Sumana, là người kết 8 vòng hoa mỗi ngày,
mang vào triều rồi nhận thưởng được 8 đồng tiền vàng kahāpaṇa. Ông làm việc ấy rất siêng năng, rất cần
mẫn. Đột nhiên, sáng nay, ông ấy nổi điên, nổi khùng, lấy 8 vòng hoa ấy dâng
cúng cho ông Cù Đàm. Hành động ngông cuồng của ông ấy, rõ là không coi luật vua,
phép nước ra gì; và chắc chắn là bị xử phạt, bị tội tù, bị chặt đầu! Làm việc
nghịch tặc động trời ấy mà mặt mày ông ta tỉnh bơ, tỉnh queo! Lại còn nói là rất
hạnh phúc, là rất sung sướng nữa chớ! Con sợ hãi quá nên mạo muội vào đây, tâu
trình cho bệ hạ rõ. Việc dâng cúng 8 vòng hoa cho ông Cù Đàm, có phước báu gì đó
thì ông ấy hưởng. Việc coi thường luật vua, phép nước, có tội gì đó với bệ hạ
thì ông ta gánh chịu, không liên hệ gì với con cả. Sáng nay, con đã đoạn tuyệt,
đã cắt đứt tình nghĩa vợ chồng với ông ta rồi. Xin đức vua anh minh, sáng suốt,
chứng giám cho con sự thực nầy, lời khai thành khẩn nầy!
Đức vua Bimbisāra là một bậc thánh cư sĩ, lắng nghe hết lời thưa trình kể trên,
ông nghe xót xa trong lòng, cảm thương cho đầu óc tối tăm, ngu muội của người
đàn bà và của cả thế gian, nói chung, luôn sống theo bản ngã, dục vọng, tham sân
si mà chúng không tự thấy, tự biết! Chúng luôn sống trong bóng tối của ích kỷ,
tư kỷ, suốt đời tích luỹ hoài, tích lũy mãi chứ không chịu cho ai một xu, một
cắc; chẳng bao giờ cúng dường cho sa-môn, đạo sĩ một muỗng canh, một vá cơm! Tuy
nhiên, cái mặt phía bên kia của tối tăm, hôn ám ấy lại có một thế giới khác, thế
giới của thí xả, thế giới của cho đi, thế giới của sáng láng, của trong sạch,
của hỷ lạc thanh cao, êm đềm và yên tĩnh. Bất giác đức vua cảm thấy tôn trọng,
kính trọng người bán hoa Sumana vô cùng, đã không cần 8 đồng tiền vàng, coi
thường cả mạng sống của mình khi làm một phước sự hy hữu. Có thể coi đây là sự
bố thí, cúng dường sanh mạng được chăng? Có thể lắm chứ? Ồ, điều này ta sẽ tìm
gặp đức Tôn Sư để hỏi cho cặn kẽ.
Nghĩ thế xong, đức vua Bimbisāra nhè nhẹ gật đầu :
-
Thôi được rồi! Ta nghe xong chuyện rồi. Bà đã nói đúng, phước thì ông ấy nhận,
tội thì ông ấy chịu, không liên hệ gì đến bà. Là đức vua tối cao của quốc độ
nầy, ta xác chứng chuyện ấy, sự thực ấy!
Khi người đàn bà đi rồi, đức vua hối hả ban lệnh cho nội cung, nội thị chuẩn bị
vật thực để dâng cúng cho đức Phật và tăng chúng. Do ở nhà trù vương cung,
thượng vị loại cứng, loại mềm lúc nào cũng có sẵn nên lát sau, đức vua, tùy
tùng, một số gia đình hoàng gia, với vật thực tươm tất, đầy đủ, họ đứng chờ đợi
ở cổng cung điện.
Đức Phật khi ấy đang đến gần hoàng thành, ngài biết chuyện người đàn bà và cả
tâm tư của đức vua nữa. Việc cúng dường 8 vòng hoa coi thường sinh mạng mình của
ông Sumana đã xúc động chánh pháp, xúc động tâm trí đức vua nên nó sẽ mang đến
kết quả hiện tiền, là cái gương soi cho chúng sanh ba cõi.
Đức Phật đi đầu, 8 vòng hoa uyển chuyển di động, uyển chuyển che chắn trên đầu,
sau lưng, bên phải, bên trái như bức màn màu sắc; và phía trước, một cánh cửa
hoa di động, trông đức Phật như đang bước ra từ rừng hoa… Thấy cảnh tượng huy
hoàng ấy, đức vua tràn đầy hoan hỷ, bước ra đảnh lễ và dâng cúng vật thực. Những
gia đình hoàng gia, quý tộc, tùy tùng theo sau đức vua, từng đoàn, từng đoàn
cùng nhau ra đặt bát, không những cho đức Phật mà cho cả đoàn chư tăng như con
rồng vàng kéo dài ra tận phố. Dân chúng thì càng lúc càng đông, vòng trong, vòng
ngoài, trong nhà, trên mái nhà, trên cây, trên tường thành; họ chiêm ngưỡng 8
vòng hoa di động như có mắt thấy, như có chân đi, như có cánh bay chập chờn… rồi
họ tán thán, rồi họ reo vui lành thay… xao động cả vùng trời…
Đức vua và tùy tùng cùng đứng lặng, không nói gì, chỉ chấp tay chiêm ngưỡng; ai
cũng phát sanh niềm hỷ hoan dịu nhẹ, êm đềm và thanh khiết. Con rồng vàng dài
dằng dặc, đức Phật và 8 vòng hoa dẫn đầu, lại từ từ quay lưng trở lại Trúc Lâm
tịnh xá.
Buổi chiều, đức vua Bimbisāra cho gọi người trồng hoa Sumana đến, cất tiếng hỏi,
ra vẻ nghiêm khắc:
-
Sao ngươi lại cả gan dám lấy 8 vòng hoa của ta mà dâng cúng cho đức Phật ? Ngươi
không sợ bị xử phạt, bị tội tù hay sao?
Ông Sumana khép nép, cúi đầu :
-
Tâu bệ hạ! Bị xử phạt, bị tội tù, có ai mà không sợ! Nhưng vì lúc ấy cái tâm
cúng dường nó lớn mạnh quá, nó ùn ùn dâng lên tràn đầy, choáng ngợp cả tâm trí
của con… nên có chút sợ hãi nào thấp thoáng ở đó được đâu!
-
Kể cả chém đầu, ngươi cũng không sợ sao ?
-
Dạ, cũng không sợ!
Đức Phật lại gặn hỏi :
-
Đấy là giả dụ, còn bây giờ là sự thật. Ta cho quân chặt đầu ngươi ngay tức khắc,
ngươi có sợ không?
Ông Sumnana chợt nở nụ cười tươi như hoa, từ tốn và điềm đạm nói:
-
Tâu bệ hạ! Điều này thì con đã suy nghĩ chín chắn rồi, đã cân phân tính toán,
lựa chọn rồi. Một bên là 8 đồng tiền vàng, ổn định được đời sống phù du, trăm
năm thoáng trôi. Một bên là sự nương tựa cho nhiều đời, an vui cho nhiều kiếp.
Dĩ nhiên là con chọn lựa cái lợi lạc lâu dài vậy. Khi đã lựa chọn cái lợi lạc
lâu dài thì kiếp này, con chấp nhận bị xử phạt, bị tội tù, hay bị chém đầu… cũng
là lẽ đương nhiên vậy!
Thấy người trông hoa ung dung, bình tĩnh, ăn nói đâu ra đó, rõ ràng, mạch lạc;
lại còn dám xả bỏ thân mạng khi dâng cúng 8 vòng hoa, đức vua không còn hồ nghi
gì nữa: Đây là bố thí ba-la-mật, không bậc thượng thì cũng là bậc trung, cao
thượng vô cùng, thế gian ít người làm được.
Đến bây giờ đức vua mới nở nụ cười:
-
Những câu hỏi có vẻ nghiêm khắc của ta vừa rồi là chỉ muốn thăm dò cái tâm bố
thí của ngươi đấy thôi. Ta là đệ tử của đức Thế Tôn, và ta tu tập theo giáo pháp
thoát khổ của ngài cũng đã khá lâu, đã gần 20 năm về trước. Ta cũng đã từng trân
trọng bố thí cúng dường, tài vật cũng lớn lắm, nhiều lắm. Nhưng bố thí cúng
dường mà không sợ chết, dám coi thường sinh mạng như ngươi thì ta không bằng
được. Vậy, ta vô cùng ngưỡng mộ! Ta vô cùng ngưỡng mộ cái tâm cúng dường kiên
định ấy! Ngươi đúng là một bậc đại nhân, một bậc đại trượng phu (mahāpurisa)
hiếm có ở trên đời. Ngươi sẽ không bị bất cứ một tội danh gì hết, dù lớn dù nhỏ;
ngược lại, ngươi sẽ được ban thưởng một cách xứng đáng!
Sau đó, đức vua lệnh cho quan nội cung, thủ khố tức khắc ban thưởng cho ông
Sumana 8 ngàn đồng tiền vàng, 8 voi, 8 ngựa, 8 tôi trai, 8 tớ gái, 8 bộ y phục
cực kỳ sang quý, 8 cung nữ xiêm áo lộng lẫy – được phóng thích khỏi hoàng cùng
để hầu hạ Sunana. Đức vua còn cung cấp thêm lợi tức 8 ngôi làng ở ngoại ô để ông
ta sinh sống được nhàn tản, thảnh thơi trọn đời…
Ông Sumana quỳ lạy và nói lời tri ân.
Đức vua trang nghiêm nói :
-
Không cần phải tri ân ta. Người đáng được xưng tán, tri ân chính là đức Đạo Sư,
chính là giáo pháp, chính là Tăng-già. Cũng chính nhờ Tam Bảo mà ta có được cái
thấy biết sáng suốt, cái tâm thanh bình, an lạc ngày hôm nay. Ta trọng thưởng
cho ngươi, không chỉ là phước quả hiện tiền của ngươi, mà còn là cái mặt trời,
mặt trăng cho quốc độ này nữa. Ngươi chưa biết đấy thôi. Người có tâm bố thí
cúng dường thì thường dễ có thêm giới đức, thường dễ có thêm đức tin, thường dễ
có thêm cái trí xa lìa ác độc, tham sân. Nếu những điều tốt đẹp ấy được nhân
rộng ra toàn xã hội thì đâu cũng biết nhường cơm xẻ áo, đâu cũng có tấm lòng,
đâu cũng không có trộm cắp, tà vạy, ác hạnh; và đây chính là thiên đàng tại thế
rồi còn gì?
Sumana như được mở rộng tâm, mở rộng trí do lời dạy bảo của đức vua hiền thiện,
ông vui sướng nói :
-
Bệ hạ lại còn cho con uống thêm một liều thần dược của giáo pháp nữa! Con vô
cùng cảm kích!
Chợt đức vua cười ha hả, đứng dậy :
-
Nói vậy thì nghe được! Thôi, ông về đi! Nhớ sống theo giáo pháp! Nghĩa là sống
cho tốt, lợi ích cho mình, lợi ích cho người! Nghe!Đại nhân!
Chuyện người trồng hoa Sumana, cả gan lấy 8 tràng hoa của đức vua đem dâng cúng
đức Phật, thay vì bị xử phạt, bị tội tù, lại được đức vua trọng thưởng hậu hĩ,
không mấy chốc, như hương thơm bay nhanh hơn làn gió thổi khắp kinh thành Vương
Xá. Ở đâu cũng bàn tán chuyện hy hữu, lạ đời ấy. Chư phàm tăng ở Trúc Lâm tịnh
xá cũng vậy, không những xôn xao bàn tán mà họ còn đặt những câu hỏi liên hệ đến
phước quả hiện tiền, liên hệ đến quả dị thục trong tương lai là như thế nào nữa.
Đức Phật biết rõ chuyện ấy, nên chiều kia, tại chánh pháp đường, ngài đã giải
minh những thắc mắc ấy:
-
Này đại chúng tỳ-khưu! Đức Phật giảng giải – Sở dĩ người trồng hoa Sumana cúng
dường 8 vòng hoa lại được trả quả báo trong hiện tại, là do ông ta đã hội đủ bốn
điều kiện sau đây.
Thứ nhất, là khi cúng dường, ông không hề nghĩ đến sự hiểm hoạ cho mình, không
nghĩ đến cả sanh mạng của mình nữa; sự cúng dường ấy được gọi là cúng dường cao
thượng, cúng dường ba-la-mật!
Thứ hai là, lúc cúng dường, tâm ông nhanh nhạy, ông làm một cách tức khắc, ở
sát-na tâm thứ nhất (1), không lưỡng lự, không do dự.
Thứ ba là, trước khi cúng dường, tâm ông hỷ hoan, trong khi cúng dường, tâm ông
hỷ hoan, sau khi cúng dường, tâm ông hỷ hoan; nghĩa là hỷ hoan cả ba thời, trước
khi, trong khi và sau khi.
Thứ tư, điều kiện cuối cùng, đối tượng cúng dường ấy là bậc vô lậu, không còn
tham sân, phiền não như Như Lai, một đức Chánh Đẳng Giác.
Vậy bất cứ ai, lúc bố thí cúng dường mà hội đủ bốn điều kiện nêu trên, đều được
trả quả vi diệu tức khắc ngay trong hiện tại này.
Cũng có trường hợp đặc biệt, thù thắng nữa là ai đặt bát cúng dường cho chư vị
Phật Độc Giác, hai vị đại đệ tử, chư đại trưởng lão sau 7 ngày xuất định diệt
thọ, tưởng – thì cũng có khả năng thâu hái phước quả hiện tiền như thế
Đại chúng thở phào, nhẹ nhõm; họ đã thấy rõ được sự kỳ diệu, vi tế của tâm và cả
lý do của nhân, của quả.
Về sự thắc mắc còn lại, là quả dị thục trong mai hậu, nhiều kiếp về sau, nó sẽ
như thế nào, thì đức Phật lại đọc lên một bài kệ:
-
Những người bố thí cúng dường
Với tâm cao thượng, pháp hương nhiệm mầu
Lâu xa trăm kiếp địa cầu
Khỏi rơi ác đạo, khổ đau bốn miền (2)
Hằng luôn hưởng phước nhân thiên
Rồi đắc Độc Giác, thắng duyên Niết-bàn! (3)
Trích từ Một Cuộc Đời Một Vầng Nhật Nguyệt (Tập 6),
Minh Đức Triều Tâm Ảnh
Chú thích:
(1) Không biết sao lại có sự trùng tên, trùng nghề – vì ở tại Kosambī cũng có
người trồng hoa tên là Sumana với câu chuyện người thị nữ lưng gù (xem quyển 4).
(2) Theo Abhidhamma, trong 7 sát-na tác hành tâm (jevana), ai có tư tác ngay
trong sát-na thứ nhất thì trả quả ngay trong hiện tại; 4 sát-na tiếp theo thì
trả quả trong nhiều đời sau, chưa biết kiếp nào; 2 sát-na cuối cùng sẽ trả quả
đời sau, tức đời kế tiếp (Không kể thiện hay ác. Thiện thì như tích truyện này
và chuyện hai vợ chồng chỉ có một tấm áo choàng dâng cúng cho đức Phật; ác thì
như tích truyện người thợ săn ác độc xua bầy chó cắn vị tỳ-khưu, ông ta bị trả
quả bị chó cắn xé thân xác ngay tại chỗ).
(3) Dịch từ câu Pāḷi: Kappānaṃ
satahahassaṃ,
duggatiṃ
na gamissati,
ṭhatvā
devamanussesu, phalaṃ etassa kammuno,
pacchāpaccekasambuddho, sumano nāma bhavissati (Chú giải kinh Pháp cú của trưởng
lão Pháp Minh).