Lam
Khê
Trời tối mịt. Mưa rả rích. Mưa giăng giăng kín lối. Con
đường tắt dẫn qua các khu vườn lầy lội ngập nước. Không nhìn thấy gì, thầy ngước
lên trời dõi tìm một ánh sao đêm. Có tiếng xe lửa xập xình từ xa. Từng đóm sáng
vụt qua nhanh trong đêm vắng. Không gian thoáng dậy mùi hương hoa cải nồng nàn,
quen thuộc.
Đêm tối. Đường về chùa không còn xa, nhưng bước chân thầy
đã thấm mỏi. Đôi dép cao su lấm bùn lê từng bước dài nặng trĩu, rồi dừng lại bên
ngoài một chái hiên. Ánh sáng hắt ra từ bóng đèn dầu tim nhỏ, soi tỏ dáng thấp
bé của bà lão đang lui cui dọn dẹp. Thầy cất tiếng hỏi sau một hồi ho khan buốt
lạnh:
- Khuya rồi. Sao bà Tư chưa ngủ?
- À! Thầy mới về. Tôi che lại mấy vại dưa. Hồi chiều thằng
Bính lấy một ít đem sang chùa. Sợ nó đậy không kín. Mái hiên này hễ trời mưa là
dột hết. Tụi nhỏ chưa lợp lại được. Chắc phải đợi qua hết vụ rau.
- Vài hôm nữa, thầy sẽ sang lợp lại cho bà…
- Thôi… thôi- Bà Tư lắc đầu phản đối- Nhà này con cháu
đông lắm, để chúng làm thầy ạ. Thầy làm vậy là tụi nó tổn phước chết. Thầy còn
bao nhiêu công việc.
- Công việc nào có lợi cho bà con thì làm. Khi chùa có
việc, cả xóm cùng đến lo liệu mà. Vả lại, đang vụ gieo trồng. Ai cũng bận.
- Ôi! Ba chuyện này tụi nhỏ rỗi lúc nào làm lúc nấy. Gấp
gáp gì đâu thầy. Hồi nãy nghe thầy ho. Để tui đưa thầy củ gừng về chùa bảo thằng
Bính đâm nhỏ ra rồi chế nước sôi uống. Thầy về tối quá, lại gặp trời mưa. Rủi bị
cảm lạnh thì khổ.
- Được rồi, Bà Tư. Chùa có sẵn gừng. Mưa cũng tạnh. Thầy
về chùa tắm nước nóng, uống tách trà gừng là khỏi ngay. Bà Tư đi ngủ sớm cho
khỏe. Mà Bính không ngủ với bà sao?
- Nó bảo thích ngủ trên chùa hơn. Tối yên tịnh học bài.
Khuya lúc thầy công phu nó cũng trở dậy học. Chứ ở nhà nó nướng tới sáng bét.
Lâu nay tui ở một mình, ngủ một mình quen rồi.... Giờ này mà vào mùng cũng không
ngủ được. Tuổi già mà...
Thầy chào bà Tư rồi đi nhanh về chùa. Bà lão sống một mình
trong căn nhà thờ họ rộng lớn. Con cháu cũng ở quanh quẩn. Bà lão đã hơn tám
mươi, lưng còng hẳn xuống, mà dáng đi vẫn nhanh nhẹn mạnh khỏe. Từ ngày có thầy
về, bà vui lắm: - Lâu rồi thầy ạ! Chùa có đó mà không có sư. Chờ đợi mãi. Có
thầy về... tụi tui chẳng khác nào như cây khô lâu năm, gặp trận mưa rào tưới
tắm.
... Bính chong đèn ngồi học bài trên nhà giảng. Thấy thầy
về, cậu bé vội đứng lên:- Con vừa hâm cơm và thức ăn. Trên bếp có ấm nước nóng…
Thầy cởi áo ngoài ra, rũ nước mưa:- Thật làm phiền con
quá! Thầy dùng cơm ở nhà đám rồi. Thôi để mâm cơm đó làm điểm tâm buổi sớm mai.
Bấy giờ thầy đi tắm cái đã. Con học bài xong, nhớ đóng cửa tắt đèn rồi đi ngủ.
Bính rót một tách trà đưa cho thầy:- Con pha trà nóng với
gừng, thầy dùng cho giải cảm.
Thầy cười:- Thầy có cảm mạo gì đâu. Nhưng trời lạnh uống
trà gừng cũng ấm bụng.
Khuya. Trời lại đổ mưa. Sau thời công phu, thầy bước ra
hiên tập vài động tác thư giản. Giờ này, người trong xóm đã trở dậy. Mọi người
tất bật sửa soạn chở rau lên chợ huyện cho kịp. Những bó rau cắt tỉa bó sẵn từ
chập tối. Cơn mưa cuối mùa kéo dài làm hư hại hết những khu vườn rau cải. Mấy
ngọn đèn dầu trong xóm chập chờn chao liệng trong mưa. Mưa cuối mùa, dai dẳng,
thấm lâu.
Ngọn đèn pin quét sáng đoạn đường ranh bên hông chùa. Thầy
nhìn theo chiếc xe thồ rau vừa đi qua, cất tiếng hỏi:- Chà! Trời mưa gió thế này
mang rau ra chợ bán được không chú Sáu?
Tiếng xe dừng lại cùng giọng nói với qua hàng rào dâm bụt:
- Bán được đồng nào hay đồng đó thầy ơi. Rau tới lứa, để ở nhà trời mưa gió cũng
hư bỏ hết. Mà thầy dậy sớm vậy?
-Ừ! Công phu khuya xong là thầy thức luôn.
Tiếng xe cọt kẹt xa dần. Trời chưa sáng tỏ. Thầy đưa tay
xoa xoa mặt cho bớt lạnh rồi đi xuống bếp. Bính đang nhúm lửa. Anh lửa bập bùng
soi tỏ gương mặt cậu bé đang lớn.
- Làm gì nhúm bếp sớm vậy con ?
- Dạ con nấu nước châm bình thủy để thầy pha trà… Chốc nữa
lại hâm cơm.
- Chừng nào
thầy uống sẽ tự nấu được mà. Con lo học bài đi. Sắp thi cử rồi.
- Con vừa học bài vừa nấu nước, cũng đâu mất thời gian
lắm, thưa thầy.
- À! Thầy vừa thấy ba con đẩy xe rau đi ngang qua chùa.
Tội nghiệp ông già. Trời mưa gió cũng phải đi bỏ rau, thật vất vả quá. Chị Hai
con làm công nhân, lương có khá không?
- Dạ! Mỗi tháng chị cũng gởi về phụ ba má lo cho các em ăn
học…
- Thôi con học bài đi, để thầy coi cho. Ráng thi cho đậu.
Nếu vào Sài Gòn, thầy sẽ gởi con vào chùa sư phụ thầy. Có chỗ ở yên ổn, khỏi lo
tiền ăn ở…
- Chị Hai làm ở Sài gòn. Con sẽ ở chung với chị... Chứ ở
chùa con thấy ngại lắm.
- Ngại gì con. Chị con làm công nhân cũng ở nhà mướn. Chùa
sư phụ thầy xưa nay có tâm nguyện giúp đỡ sinh viên nghèo hiếu học. Hiện có mấy
cậu nhỏ đang trọ học.
Đun thêm vài que củi vào bếp lửa đang cháy bùng, thầy đội
nón lá rồi cầm chiếc đèn bảo đi ra thăm vườn. Khu vườn chùa chỉ là khoảnh đất
nhỏ nhưng thầy cũng trồng đủ các loại rau cùng vài cây ăn quả. Thấy thầy chăm
chăm bón bón mấy luống cải, người trong xóm đi ngang ai cũng nói:- Thầy trồng
làm chi cho cực. Thích ăn rau cải gì, nói là tụi con nhổ mang sang ngay. Nhà nào
cũng trồng rau… cúng dường thầy cho có phước.
Thầy cười:- Tại thầy thích lao động cho mạnh tay mạnh chân
đôi chút… Hơn nữa để đất trống cũng uổng. Trồng để có không gian xanh… lại thú
vị được nhìn ngắm thành quả lao động của mình. Và cũng tiện. Muốn ăn rau gì, ra
vườn là có ngay.
Thầy từng là người làm vườn khi tuổi còn thơ bé. Nhưng
tuổi thơ chỉ thích hiếu động, ưa rong chơi, hái hoa bắt bướm, dẫm cả lên mấy
luống cải mẹ vừa gieo hạt. Lúc ra vườn, nhìn những dấu chân nhỏ xíu, mẹ gọi đứa
con trai đến rồi nhẹ nhàng nói:
“ Những hạt cải đang nẩy mầm trong lòng đất. Những con
bướm vàng thoát sanh từ hoa cỏ. Tất cả mọi sinh vật đều có sự sống tự nhiên và
chúng ta không có quyền hủy diệt chúng, dù là vô ý vui chơi”
Năm tháng sống đời xuất gia, thầy nỗ lực chuyên tu học tập
với mong muốn được dự vào đoàn giảng sư thành phố. Rồi một lần, theo sư phụ đưa
đám một người quen về đây... Một vùng đất mới, cư dân chuyên nghề trồng rau cải.
Thầy thích thú như bắt gặp một miền tuổi thơ xa lắc. Thầy dạo qua khắp nơi, sắn
tay áo cùng mọi người làm vườn. Tưởng chỉ vui chơi dăm bữa. Chẳng ai ngờ có ngày
thầy trở lại...
Ngôi chùa tọa lạc nơi cuối xóm, từ khi Thượng Tọa trụ trì
viên tịch thì cổng trước ngõ sau luôn đóng kín. Lau sậy mọc lan từ ngoài đến tận
trong sân. Chim chóc kéo về làm tổ trên những táng cây, mái ngói, hót vang cả
ngày. Đêm đến lũ mèo hoang tụ tập rên rỉ gầm gừ rượt đuổi y như ở bãi tha ma.
Không biết các vị bô lão trong làng đưa sư phụ đi tham quan chùa nói những gì,
khi trở về, Người liền nhóm họp chư huynh đệ lại:
- Phật tử ngoài ấy... Họ thỉnh cầu tha thiết
quá và sư phụ cũng đã nhận lời hứa khả. Sư phụ chẳng biết tính sao hơn là mong
muốn thiện ý hỗ trợ của các ông. Thôi thì vầy... Huynh đệ mỗi người thay nhau ra
đó làm Phật sự nửa năm. Vừa trông coi Bổn Tự, vừa gieo duyên giáo hóa dân làng.
Đợi sau này gặp người hữu duyên thì giao lại. Các ông thấy thế nào?
Mấy huynh đệ im lặng, như
thể đang bận suy nghĩ điều gì lung lắm. Sư phụ quay nhìn khắp lượt, rồi dừng lại
nơi thầy. Người hắng giọng ồn tồn:
- Ông đã học xong các
chương trình Phật Học, đang lúc rảnh rỗi. Vậy thì ra đó trước một thời gian xem
sao. Vừa tịnh dưỡng yên tu vừa trợ duyên hóa đạo cho người...
Thầy hoan hỷ vâng lời sư
phụ. Nửa năm, thời gian cũng qua nhanh. Nhưng từng ngày, từng tháng trôi qua.
Vậy mà đã ba năm. Mấy lượt thầy quay về, rồi lại khăn gói trở ra. Những huynh
đệ, người còn bận học bận thi… Người vừa xong chương trình này, lại đăng ký khóa
học khác… Ai cũng có lý do chính đáng để thoái thác. Thầy cũng định bỏ mặc.
Nhưng thầy không thể. Thầy không thể đánh mất niềm tin cùng sự kỳ vọng của bao
người. Và thế là thầy ở lại, yên lòng làm một ông Từ sớm tối lo tụng kinh niệm
Phật. Những trang giáo án, thầy soạn với dự định khi về sẽ thưa sư phụ đi giảng
dạy các nơi, còn nằm yên bên góc kệ. Ở một nơi im vắng như thế này, thầy cảm
nhận như ngày dài hơn và đêm cũng sâu hơn. Ngày ngày thầy chăm chút làm vườn.
Đêm đêm, chìm vào giấc ngủ thầy lại nằm mơ thấy mình trở về bên mẹ... Trở về bên
khu vườn của mẹ. Của một thời tuổi thơ. Mẹ không còn. Khu vườn cải hoa vàng lâu
rồi chẳng còn ai tới lui chăm sóc.
“Y báo chánh báo mỗi
người mỗi khác. Nhưng ở đâu cũng là Phật là chùa. Phật đã bổ xứ ông về nơi chúng
sanh cần. Ông nên tùy cảnh tùy duyên làm Phật sự...” Lời sư phụ dạy, thoạt tiên
làm thầy cảm thấy khó lòng thích ứng ngay được với hoàn cảnh. Một cảnh chùa quê
vắng lặng, nhịp sống đơn điệu tẻ nhạt mà thầy còn biết bao ước vọng lớn lao
khác. Bao đêm, thầy ngồi bên khung cửa sổ, dõi theo tiếng còi tàu xa khuất ngoài
kia. Tâm trạng của người ngóng chờ đoàn tàu cuối ngày chạy qua... như chờ đợi âm
vang của ngày cũ vọng về. Tiếng còi tàu đi qua. Từng đóm lửa trong khu vườn đêm
lịm tắt. Thầy vẫn ngồi yên. Lắng nghe tiếng tích tắc của dòng thời gian đang
khua động sự sống. Đêm tàn. Rồi ngày lại đến. Bình minh luôn tỏa sáng nơi phía
chân trời.
* *
*
Ánh nắng chiều xuyên qua
cửa sổ làm thầy thức giấc. Bước ra sân, thầy ngạc nhiên nhận ra cây cỏ trong
vườn dịu dàng lan tỏa một sắc xuân. Mấy giồng cải ươm xanh nỏn mượt mà. Những
bụi hoa sứ bị trốc gốc hôm trước, nay đã bắt đầu đâm cành kết nụ. Một năm đầy
mưa bão. Mưa tạnh. Nước cũng rút nhanh. Mọi người lại bắt tay vào công việc cho
kịp thời vụ. Các ngã đường về thôn xóm trải nhựa, tiếng xe máy nhộn nhàng, tiếng
người cười nói rộn ràng tất bật. Màu xanh lan tỏa. Màu xanh của sự bình dị,
trong lành, miên viễn.
Mấy chú tiểu đang bắt
giàn cho dây mướp leo nơi cuối khu vườn. Bính cũng có mặt. Cậu sinh viên năm
cuối vừa trở về thăm nhà. Vẫn màu da đen sạm và nhanh nhẹn, Bính cuốn hút mọi
người vào công việc bởi sự nhiệt tình năng nỗ. Bính ngồi khuất bên đống cây chà,
cậu giật mình ngẩng lên khi nghe tiếng thầy :
- Con mới về hả Bính?
Bính đứng lên chắp tay thưa:- Bạch thầy! Con về mấy hôm
rồi.
- Một năm chỉ có mấy ngày về quê, con không ở nhà lo phụ
với ba. Sau mùa mưa bão, công việc thật bề bộn. Còn chuyện chùa thì cứ thủng
thẳng... Thầy vừa chấm bài thi lớp Phật học trên Tỉnh xong. Định ngày mai bắt
tay thu dọn vườn tược. Không ngờ các con giỏi thật...
Bính nhỏ nhẹ thưa:- Dạ... Vườn bên nhà con gieo hạt xong
rồi, kịp mùa bán Tết. Thầy lo việc Phật sự nhiều nơi, mấy chú thì bận học. Chỉ
vào dịp này con mới đến chùa làm công quả... gọi là đền trả chút ân đức của
thầy...
Thầy cười lớn :- Chà! Chàng kỷ sư tương lai cũng biết ăn
nói văn vẻ dữ há! Mà này, Sư ông có khỏe không con? Qua năm, thầy dẫn mấy chú
tiểu về đảnh lễ sư phụ, luôn tiện gởi gắm mấy cậu học sinh dự thi năm tới.
Bính ngồi xuống kể lại chuyện trọ học cho thầy nghe như
bao lần. Chùa sư ông tọa lạc nơi vùng ven, nên vắng vẻ yên tịnh. Sau chùa có
đường xe lửa chạy qua. Mỗi ngày ngồi học bài, Bính và đám sinh viên thường dõi
theo mỗi chuyến tàu ngược xuôi nam bắc. Bính thấy làng quê mình trên mỗi toa
tàu, trên từng khuôn mặt người hiện qua ô cửa nhỏ. Làng quê nghèo khó dưỡng nuôi
những người con xa xứ đi tìm ước vọng tương lai. Và tiếng chuông chùa nơi miền
đất phương nam ấm trải tình người đã hun đúc nên bao niềm tin chí hướng vẹn
toàn.
- Năm tới ra trường rồi? Con dự định về quê, hay ở lại
thành phố tìm cơ hội tiến thân như bao người khác.
- Con sẽ trở về quê - Bính nói quả quyết - Con học Nông
lâm là để về cống hiến cho quê hương với khả năng có thể. Từ khi còn ở nhà, con
đã học được lòng vị tha trang trải của thầy. Sư ông và quý thầy luôn nói như
vậy. Thầy đã từ bỏ bao ước mơ nơi phố thị, sẵn sàng đi đến những nơi xa xôi vì
chúng sanh, vì mọi người...
Thầy cười nhẹ, lắc đầu:- Thầy cũng chỉ làm theo bổn phận
và khả năng có thể thôi, con ạ.
Trời tối dần. Hai thầy trò còn mải mê nói chuyện. Đèn bên
đường tỏ sáng. Vài đóm lửa trong khu vườn đêm cũng bừng lên những sắc màu lung
linh kỳ ảo. Mùa xuân đang trở về. /.