Hoa của mỗi người
Diệu Kim
Ngày rằm, tôi đi mua hoa cúng Phật. Chen chúc mãi mới chọn được một
bó hoa vừa ý giữa rừng người. Chạy một đoạn... Đồ đạc cồng kềnh, bó hoa rơi từ
xe honda xuống mặt đường, nằm ngay giữa lộ. Tôi hốt hoảng ngồi nhìn, không thể
quay đầu xe lại. Một chiếc tải nhỏ trờ tới, bánh xe đúng ngay bó hoa xinh đẹp.
Tích tắc thôi, những nụ hàm tiếu sẽ bị nghiến nát. Tôi bất lực, rưng rưng...

Nhưng không, chiếc tải nhỏ chợt lách một đường cong tuyệt khéo. Bó hoa lọt thỏm
giữa hai hàng bánh đen sì. Chiếc tải vừa lướt qua, thì một xe ba gác nối đuôi.
Cũng nhẹ nhàng lách sang, giữ cho những đóa hoa nguyên vẹn. Rồi chiếc xích lô có
một gương mặt khắc khổ chợt nở nụ cười khi nhìn xuống mặt đường ánh màu hồng
thắm. Cuối cùng là chiếc ô tô bóng loáng, sang trọng, chạy chậm lại cho hoa ra
khỏi gầm xe không hề suy suyển.
Tôi như ngưng thở theo từng nhịp bánh xe lăn. Và một bóng áo xanh đã bước ra
đường nhặt bó hoa lên đưa tận tay tôi. Trên ngực áo anh là bảng tên bảo vệ của
một khách sạn nhỏ gần đó...
Suốt đường về, màu hoa cứ lung linh trong mắt tôi, và hương hoa như phảng phất
giữa phố phường khói bụi. Người ở đâu, Phật ở đâu? Đóa hoa này không chỉ của
riêng tôi cúng Phật, mà có biết bao tấm lòng gửi gắm trong từng hành động đơn sơ,
không phân biệt sang hèn.
Tôi thắp hương, thấy trong mỗi cánh hoa có gương mặt ta và gương mặt người cùng
thấp thoáng. Ta và người không khác, thế thì cái "ngã" nào đã ngăn che khiến cõi
đời này không tươi thắm như hoa?