Thảo Lư
Em viết mấy giòng này cho chị khi mà ngọn gió
bấc đang se sắt thổi về. Ngôi chùa nơi vùng ven em ở thời tiết chưa trở lạnh,
nhưng khi em về khu Đại Tòng Lâm thăm má mới hay là mùa đông sắp về rồi. Như vậy
cũng đồng nghĩa là
ngày giỗ chị sắp đến. Hằng năm em chỉ có mỗi phận sự là lo chu toàn cho ngày tưởng niệm
của chị. Ngày ấy bạn bè chị cũng có nhiều người hỏi thăm và đến dự. Mọi việc cứ
bình thường trôi qua như thế mà cũng đã mười năm rồi đó... chị có biết không?
Em
nói bạn bè chị hỏi thăm là vì họ không biết năm nay em sẽ làm đám giỗ chị ở đâu.
Cứ mỗi năm... tùy theo hoàn cảnh kinh tế, hoặc đôi khi theo sở thích và yêu cầu
của nhiều người mà em tổ chức một nơi khác. Chắc chị cũng không lạ lắm về ý
tưởng này phải không? Sinh tiền chị vẫn thích đi đây đó, thích trải lòng mình
với cuộc sống tha nhân, thì khi trở về cát bụi, được nhiều nơi và nhiều người
tưởng nhớ, cũng là niềm hạnh phúc có được cho một kiếp số hữu hạn trong cuộc đời
này rồi. Mười năm... thời gian chưa đủ dài cho những đứa cháu chị lớn khôn,
nhưng cũng quá lâu cho nỗi lòng thương tiếc của bao người dành cho chị. Ngày chị
mất... bé Uyên Nguyên, Uyên Nhi chỉ mới chào đời. Bây giờ hai đứa cháu mang tên
do chị đặt đang học lớp ba và dưới đôi mắt của chúng thì chị là một bà cô thiên
thần luôn được tôn thờ kính ngưỡng, dù chưa một lần cô cháu biết mặt nhau. Đã là
thiên thần thì đâu thể nào chết được, ít nhất là trong tâm niệm của những người
thân yêu nhất.
Bây giờ em sẽ kể cho chị nghe về những chuyện
đã xảy ra kể từ ngày chị vắng xa cuộc sống. Với ngần ấy năm thì có bao điều để
nói, vô số những lẽ thật điều hư mà chị ắt sẽ không bao giờ nghĩ tới. Nhưng mà
thôi đi, chị đã yên vui tự tại trong cảnh giới không
sinh diệt rồi
thì còn cần biết gì đến sự đời nhiêu khê ấy nữa. Cũng có thể chị đã quán xét và
nhìn thấu rõ bao chuyện hỉ nộ ái ố nơi cõi nhân gian này rồi. Tuy vậy, em cũng
tạm mượn vài dòng chữ này như tâm tình của đứa em nhỏ gởi đến chị nơi phương
trời xa xôi ấy.
Chuyện đời thì nhiều, chuyện đạo cũng không ít. Thôi thì em chỉ nói cho chị nghe
về má của chúng mình. Là người con chí hiếu, chị hẳn muốn biết điều đó hơn cả.
Mọi người đều nghĩ rằng, dù em có đóng cả hai vai cũng không thể chu toàn bổn
phận làm con như hồi chị còn tại thế. Bởi đứa em gái của chị mất cha từ thuở lọt
lòng đã quen với sự nuông chìu của má và anh chị. Khi chị không còn, em hụt hẫng
chơi vơi, nhưng cũng tự đứng lên được ngay sau đó. Sự cứng rắn đã giúp em vượt
qua giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời mình.
Chị mất chưa bao lâu thì má đi xuất gia rồi thọ giới sa
di, cũng trải qua vài ngôi chùa như phần đông người tu mình ở giai đoạn đầu học
đạo và hành điệu. Tuổi má đã cao, lại thêm căn bịnh ung thư hành hạ bao năm, thế
mà về mặt công phu công quả thì chưa một ngày giải đãi biếng trễ. Khuya thức
chúng, bà lên chùa đóng chuông, công phu xong thì quét dọn bàn Phật. Sáng sớm
sau bữa điểm tâm là má đã có mặt ở ngoài vườn, trồng rau,
nhổ cỏ, dọn củi,
quét sân, rồi cắt rau xanh vào cho quý cô nấu bữa trưa. Quần quật cả buổi mới
vào đóng chuông trưa, cúng ngọ, chiều tối thì công phu,
tịnh độ, không bỏ sót một thời khóa nào. Má cũng siêng
lạy sám để nguyện cầu cho quốc
thái dân an, và mấy cô vẫn hay kể với em là má hằng ngày đọc tên chị khi phục
nguyện cầu siêu... lại cầu an cho em nữa đấy.
Má của mình là vậy đó chị à! Lớn tuổi dù có ham
tu nhưng vẫn chưa dứt được tánh cố chấp sĩ diện. Tuy vậy, nhờ má suốt ngày niệm
Phật, lại rất mực tin tưởng và trì tụng danh hiệu
Đức
Bồ Tát Quán Âm nên cũng vượt qua mọi bịnh tật khổ hoạn, để vui sống cho đến bây
giờ! Hồi mới xuất gia, em gọi má bằng “cô”
theo pháp trong nhà Phật thì bà giận suốt mấy ngày liền. Em không được ở gần bên
má để phụng dưỡng bà trong buổi xế chiều, chỉ thỉnh thoảng cùng các cháu ra thăm
ở lại vài hôm. Nhưng chị biết đó, má vốn sợ phiền lụy đến con cháu, và cũng chỉ
ưa một mình tĩnh tu nên cũng không thích ai đến thăm nhiều. Bây giờ thì má đã
yên tu trong chốn Đại Tòng Lâm, và có vẻ bằng lòng với cuộc sống như vậy. Nhờ
duyên của chị em mình nên má mới xuất gia. Cũng như ngày xưa, người phụ nữ góa
bụa trẻ đẹp phải dắt díu mấy đứa con thơ đi hết chùa này đến chùa khác làm công
quả để tránh điều nghi kỵ sàm tiếu của bên chồng cùng những cặp mắt si tình của
bao gã đàn ông. Nhờ những tháng ngày bé thơ đuợc ở chùa mà chúng mình thấm mùi
đạo rồi phát tâm xuất gia. Đời má đã khổ nhiều. Má chỉ mong ước các cô con gái
đi trọn con đường đạo, dứt hết bao mối ràng buộc nơi cảnh duyên trần. Chị thì đã
sớm rời bỏ cuộc sống, má và em cũng đang hướng trọn lòng trong ánh đạo yên vui.
Mười năm vắng xa chị, em mới viết lá thư này.
Bao niềm nhớ thương đã theo lẽ thường tình tan biến. Điều đọng lại trong em
chính là giây phút được lắng lòng để tưởng nhớ đến chị. Những lúc như thế em mới
cảm thấy thật sự an lạc và thanh thản hơn cả. Thời gian chị em mình sống bên
nhau không lâu, dù cùng chí hướng mà hành điệu ở hai phương trời, chỉ đến khi
vào thành phố tu học mới có dịp sống
chung một ngôi chùa. Vậy mà chỉ được vài năm thì chị mất. Cuộc sống ngắn ngủi
của chị, hay niềm hạnh phúc có chị bên đời của em chỉ được bấy nhiêu. Khoảnh
khắc gặp gỡ nhau đã trở thành niềm thiên thu bất tận. Những vần thơ khóc chị
được em viết qua tâm tưởng. Những vòng hoa bạn bè gởi tặng như lời kính điếu cho
một kiếp tài hoa mệnh bạc. Tất cả rồi cũng qua nhanh. Mười năm hay bao nhiêu năm
đi nữa, thì ánh đạo từ bi và niềm tin của em đối với chị vẫn nguyên vẹn như cái
thuở chúng ta cùng hiện hữu trên cõi đời này.
Vậy thôi chị nhé! Em viết thư cho chị chính là
muốn nhắc nhở với riêng mình. Dòng đời khác nào con nước chảy xuôi, nhưng lý đạo
thì muôn trùng sáng tỏ. Mười năm... biết bao lần em tự hỏi, phải
chăng chị mang tâm hạnh của loài hoa vô ưu nhẹ bước vào đời chỉ để nở rộ lên
trong khoảnh khắc rồi tan biến vào hư vô?
Nhưng dù sao thì việc đến đi của đời người
trong cuộc thế vẫn có ý nghĩa và giá trị riêng của nó. Nơi cõi miên trường chắc
chị cũng trải lòng mình đón nhận một mùa xuân thế gian sắp trở về. Khi gió đông
tàn thì hương xuân kịp đến, cánh nhạn theo về mặc tình ai ghét... ai thương.
Mùa
đông năm 2006
Thảo
Lư