Nguyễn 
Minh Tiến dịch
Giải 
pháp mang tính triết lý này đã giúp ích cho tôi rất nhiều lần trong cuộc sống 
trưởng thành. Giá trị to lớn nhất của nó là có thể giúp bạn lấy lại sự quân bình 
của mình trong những lúc mà cuộc sống dường như quá bề bộn hay vượt khỏi tầm 
kiểm soát. Lý thuyết này xuất phát từ nhận thức là thế giới bên ngoài bạn – hoàn 
cảnh chung quanh, mức độ tiếng ồn, sự yên tĩnh hay hỗn loạn trong cuộc sống – 
thường là một sự phản ánh từ thế giới bên trong: mức độ bình thản, thư thái (hay 
sự thiếu vắng những yếu tố này) bạn đang có trong tâm trí.

 
ảnh Hải Trang
Nhiều người phản đối mạnh mẽ lý thuyết này, bởi vì nó có vẻ không chắc chắn mấy. 
Ai lại muốn tin rằng một cuộc sống hỗn độn có thể là kết quả của, cho dù chỉ một 
phần nào, một đầu óc cuồng nhiệt? Xét cho cùng, điều dễ tin hơn là: cuộc sống 
của bạn bề bộn phải do nơi hoàn cảnh chung quanh, do thời biểu làm việc, và 
những trách nhiệm phải cáng đáng. Tuy nhiên, nếu bạn có thể nhún mình một chút 
để chấp nhận rằng lý thuyết này đúng, điều đó sẽ có thể là cực kỳ hữu ích. Bởi 
vì, trong khi bạn chẳng có mấy khả năng kiểm soát thế giới bên ngoài, thì bạn 
lại thật sự có thể thay đổi được nhiều điều từ bên trong.
Một trong những cuốn sách tôi yêu thích nhất là cuốn «Wherever You Go, There You 
Are» (Dù bạn đi đến đâu, vẫn là bạn) của Jon Kabat-Zinn. Hãy suy nghĩ một chút 
về ý nghĩa then chốt trong tựa sách này. Nó nói lên một cách chính xác là, nếu 
bạn dễ căng thẳng, luôn hấp tấp, và thiếu tổ chức ở một nơi, bạn sẽ lập lại y 
hệt những tính chất này cho dù bạn có đi đến một nơi nào khác. 
Lấy ví dụ, có bao giờ bạn đã gặp một người luôn luôn đến trễ? Liệu có ích gì 
không nếu bạn cho thêm người ấy 10 phút sớm hơn để chuẩn bị? Không, chẳng ích gì 
cả. Lý do rất đơn giản: thói quen tạo ra khuynh hướng đến trễ không phải được 
tạo ra từ nơi cái đồng hồ, hoặc thời gian trong ngày, hoặc thậm chí là số lượng 
công việc phải làm trong ngày đó. Thay vì vậy, nó xuất phát từ một xu hướng bên 
trong: thói quen luôn luôn đợi đến phút cuối cùng mới chịu ra đi. Bạn có thể 
thay đổi những yếu tố bên ngoài: nơi nào người ấy sẽ đến, người ấy sẽ gặp ai... 
nhưng rồi bằng cách nào đó, người ấy vẫn sẽ luôn luôn đến trễ. Người ấy sẽ luôn 
luôn có sẵn hàng khối lý do, nhưng sự thật vẫn không thay đổi: người ấy luôn 
luôn đến trễ. Thói quen này, cũng giống như bao nhiêu thói quen khác nữa, xuất 
phát từ bên trong con người và được phản ánh lại trong cuộc sống bên ngoài của 
người đó.
Phần quan trọng nhất đề cập ở đây có liên quan đến câu hỏi: «Điều gì đến trước, 
tâm hồn yên tĩnh hay cuộc sống yên tĩnh?» Nếu bạn nghĩ đến tựa sách vừa nêu của 
Kabat-Zinn, câu trả lời là quá rõ ràng, cho dù khó được chấp nhận: «Một tâm hồn 
yên tĩnh dẫn đến một cuộc sống bình yên ở bên ngoài.» Nói cách khác, nếu cuộc 
sống của bạn dường như quá sức chịu đựng, nơi tốt nhất để bạn khởi sự việc hoàn 
thiện nó là bên trong tâm hồn mình. Có thể là bạn cần phải nghỉ ngơi, hoặc thay 
đổi nhịp độ làm việc. Có thể bạn cần thêm ít thời gian cho riêng mình. Có thể 
bạn cần giảm bớt thời gian xem ti-vi và dành thêm thời gian đọc những cuốn sách 
bổ ích. 
Hoặc 
là, việc tập ngồi thiền hay dành thời gian cầu nguyện có thể có ích chăng? Cũng 
có thể bạn cần ngủ ít hơn một chút, hoặc thức dậy sớm hơn để có ít thời gian yên 
tĩnh một mình. Mỗi người cần một phương thức điều chỉnh khác nhau, bởi vì mỗi 
người trong chúng ta có những nhu cầu khác nhau. Dù vậy, chính bản thân việc 
chấp nhận đơn giản rằng cội rễ của mọi vấn đề là nằm ở bên trong tâm hồn bạn, 
không phải do những hoàn cảnh bên ngoài, thường tự nó đã là một điều hữu ích, 
bởi vì nó quy trách nhiệm đúng vào nơi phát khởi vấn đề: bên trong tâm hồn mỗi 
chúng ta. Lần tới đây khi bạn có cảm giác quá tải hoặc chán nản, hãy tạm dừng 
đôi chút và soi rọi vào nội tâm. Nếu bạn làm như thế, tôi chắc bạn sẽ đồng ý 
rằng: cuộc sống bên ngoài được phản ánh từ thế giới nội tâm. Chỉ đơn giản nhận 
ra mối quan hệ này, bạn có thể sẽ biết rất rõ cần phải làm gì tiếp theo để giải 
quyết vấn đề.