Minh Đức Triều Tâm Ảnh
Triều đình đức
vua xứ Bá-nhĩ-nam trang hoàng lộng lẫy đẹp đẽ như thiên cung. Hôm nay, đức vua
thết đãi các trang dũng sĩ chiến thắng vô địch từ bốn phương tại triều nội.
Giữa buổi tiệc,
chợt một trang dũng sĩ to lớn hiên ngang từ cổng chính đi vào. Quân hộ vệ ùa ra
chận lại.
Nhà vua nghe tả
hữu báo cáo:
- Mười người
không chận y lại được!
Vua cả kinh thất
sắc.
Lại nghe báo
cáo:
- Năm mươi quân
cận vệ cũng không chận y lại được!
Vua sửng sốt
đứng bật dậy:
- Sao vậy? Các
trang dũng sĩ của ta đâu?
Những tiếng rầm
rập đồng thanh vang lên. Một ngàn trang dũng sĩ gươm đao nai nịt sáng lòa cùng
đứng lên một lượt, khí thế bốc cao chín tầng mây xanh, thần oai lẫm lẫm.
Vua vuốt chòm
râu bạc nhìn quanh, vừa dạ, khẽ gật đầu:
-Tốt lắm! Chư
khanh hãy bình thân!
Đức vua xứ
Bá-nhĩ-nam phất tay rồng rồi mỉm cười nói:
- Chừng này
trang dũng sĩ thiên hạ chẳng lẽ lại không hộ vệ được trẫm sao? Vậy thì cứ để cho
tên kia vào đây!
Không cần đợi
lâu, trang dũng sĩ lạ mặt kia đã hiên ngang đứng trước mặt rồng.
Vua phán hỏi:
- Tên kia! Ngươi
là ai? Từ đâu đến?
Dũng sĩ lạ mặt
nghiêng thân đáp:
- Tâu đại vương!
Hạ thần là dũng sĩ vô địch rừng xanh!
- Ngươi làm nghề
gì? Vua phán hỏi tiếp.
- Hạ thần trước
đây làm nghề bắt voi, đuổi sư tử, bắn chim đại bàng ...Bây giờ thì đã giải nghệ.
Vua chăm chú
nhìn dũng sĩ lạ mặt, da ngăm màu đồng trụ, người cao hơn trượng, bèn hỏi:
- Vậy thì tài
nghệ như thế nào?
Dũng sĩ lạ mặt
ngẩng cao đầu đáp:
-Muôn tâu! Bàn
tay của hạ thần đấm vỡ một lúc mấy tảng đá chồng lên nhau. Mũi tên của hạ thần
xuyên thủng qua một quả núi nhỏ...
Cả triều thần và
một ngàn dũng sĩ thiên hạ cất tiếng cười ồ ra vẻ chê nhạo. Dũng sĩ lạ mặt vẫn
đứng nghiêm trang, khuôn mặt không hề đổi sắc.
Đức vua ngạc
nhiên hỏi tiếp:
- Ngươi còn có
tài về môn gì nữa?
Giọng dũng sĩ lạ
mặt cất lên trầm vang như chuông ngân:
- Muôn tâu! Hạ
thần có thể nhảy lên hư không, thò tay bắt gọn lỏn một con chim đang bay! Có thể
nhón chân túm con tuấn mã đang phi nước đại. Sông rộng mười trượng, hạ thần bơi
qua chưa quá ba sải tay...
Đến đây dũng sĩ
lạ mặt lại mỉm cười tiếp:
- Hiện giờ thì
hạ thần có học thêm hạnh bố thí, đức kiên nhẫn, chí hy sinh, lòng từ bi và cả sự
trung thành nữa!
Đức Vua xứ
Bá-nhĩ-nam nhìn ngắm dũng sĩ lạ mặt, nghi ngờ khôn xiết. Một hồi, bèn hỏi:
- Ngươi đến đây
có việc gì?
Dũng sĩ lạ mặt
nghiêng mình khiêm tốn:
- Muôn tâu, chỉ
xin một chân hộ vệ!
Vua xứ
Bá-nhĩ-nam cười ha hả:
- Được lắm. Vậy
thì trẫm trả cho ngươi một trăm lượng bạc nhé?
Dũng sĩ lạ mặt
lắc đầu:
- Quá ít, tâu
đại vương!
- Một ngàn lượng
bạc nhé?
- Quá ít, tâu
đại vương!
Vua lại lên giá
nữa:
- Mười lượng
vàng nhé!
Mọi người đồng
la lên xiết bao kinh ngạc. Mười lượng vàng cho một chân hậu vệ tầm thường quả là
thù lao quá hậu hĩ.
Ngờ đâu, dũng sĩ
lạ mặt cũng lắc đầu:
- Vẫn ít quá,
tâu đại vương!
Đức vua cười to lên:
- Vậy thì ngươi định giá bao nhiêu?
Dũng sĩ lạ mặt chợt cao giọng:
- Mười lượng vàng chỉ xứng đáng công
lao của một dũng sĩ bậc trung. Một trăm lượng vàng chỉ mới xứng đáng công lao
của một dũng sĩ bậc thượng. Còn đối với hạ thần... thì... một ngàn lượng vàng
không thừa, không thiếu!
Vua vỗ bàn, đứng bật dậy:
- Vậy ngươi là dũng sĩ bậc gì?
- Là dũng sĩ vô địch! Muôn tâu!
Cả triều nội chợt im phăng phắc, một
con ruồi bay qua cũng nghe được âm thanh. Một ngàn trang dũng sĩ đang dự yến
khinh thị nhìn người lạ mặt. Một ngàn lượng vàng cho một chân hộ vệ, trong lúc
số vàng ấy có thể làm chi phí cho một muôn binh mã! Như thế y có xấc xược? Có tự
đánh giá mình quá cao? Có bất kính và phạm thượng chăng?
Một trang dũng sĩ to lớn uy nghi từ
buổi tiệc đứng dậy báo danh, như cố ý thách thức dũng sĩ lạ mặt:
- Đức thánh thượng vạn tuế, vạn vạn
tuế! Hạ thần là dũng sĩ vô địch phương bắc!
Cùng lúc ấy, như ‘’đồng thanh tương
ứng’’, tại ba hướng khác nhau, có những giọng sang sảng nổi lên:
- Muôn tâu! Hạ thần là dũng sĩ vô
địch phương đông.
- Muôn tâu bệ hạ! Ngu thần là dũng sĩ
vô địch phương tây.
- Tâu hoàng thượng! Kẻ bầy tôi là
dũng sĩ vô địch phương nam.
Đức Vua Bá-nhĩ-nam hài lòng nhìn bốn
trang dũng sĩ bốn phương, nhỏ giọng hỏi:
- Này chư khanh thân yêu của trẫm!
Các khanh có ước nguyện gì?
Cả bốn dũng sĩ đồng thanh đáp:
- Muôn tâu! Muốn thử tài với dũng sĩ
vô địch rừng xanh! Kẻ tự xưng giá của mình là Thiên Kim dũng sĩ (Dũng sĩ ngàn
vàng).
Đức Vua xứ Bá-nhĩ-nam phất tay rồng
chuẩn lời.
Thiên Kim dũng sĩ nói:
- Chẳng cần thế! Tâu đại vương!
Đức vua cười ha hả:
- Ngươi sợ bốn tay đại dũng sĩ của
trẫm rồi sao?
Thiên Kim dũng sĩ ngang nhiên đáp:
- Muôn tâu! Sự sợ hãi không bao giờ
có trong tâm một dũng sĩ vô địch, dẫu chỉ là thoáng qua. Chẳng cần thế! Nghĩa là
chẳng cần bốn vị, mà hãy cùng ra đây một lúc cả ngàn trang dũng sĩ của đức vua.
Nếu hạ thần muốn, thì dẫu có sự tấn công các phía của hàng ngàn đao kích cùng ám
tiễn, hạ thần vẫn không thối lui nửa bước!
Sau đó cuộc đấu đã xảy ra.
Thiên Kim dũng sĩ đưa cánh tay lên là
mấy chục thanh đại đao rơi đổ loảng xoảng. Thiên Kim dũng sĩ huơ tay một cái là
nắm trọn mấy trăm mũi tên từ bốn phía bắn ra đồng loạt. Thiên Kim dũng sĩ hét
lên một tiếng là cả ngàn người bất tỉnh và mấy tòa cung điện ngói gạch thi nhau
rơi đổ. Thiên Kim dũng sĩ dậm chân một cái là mặt đất rung rinh chuyển động như
địa chấn!
Một ngàn trang dũng sĩ vất đao, cởi
giáp quỳ xuống xin hàng phục.
Mấy ngàn quan quân tại triều nội
quăng cả gươm giáo, mũ nón lên trời tung hô rần rần như sấm dội:
- Dũng sĩ vô địch hoan hô! Hoan hô
dũng sĩ vô địch!
- Thiên Kim dũng sĩ! Hoan hô!
Đức vua xứ Bá-nhĩ-nam hồ hởi, đẹp dạ,
sai chuẩn bị một ngàn lượng vàng rồi cho Thiên Kim dũng sĩ làm chân hộ vệ thân
tín đứng canh gác tại tẩm cung (phòng ngủ).
Từ đây đức vua cảm thấy mình được an
toàn không còn sợ bất cứ một nguy hiểm nào từ bên ngoài giữa đêm hôm khuya
khoắt...
Thời gian trải qua đã lâu, đức vua vì
công việc không còn nhớ đến Thiên Kim dũng sĩ nữa.
Đêm kia trời mưa gió bão bùng, lạnh
đến đóng băng, đức vua không ngủ được, đi tới đi lui trong tẩm phòng. Qua màn
kính lờ mờ, đức vua nhìn loáng thoáng thấy một người đứng bất động uy nghi như
tượng đồng, giáo chống thẳng nơi bức tường phía nam. Đến canh hai trời trở rét
hơn, đức vua thức dậy nhìn ra bên ngoài, người kia giáo vẫn chống thẳng chẳng
đổi oai nghi. Rồi canh ba, rồi đến khi trời sáng, khi tất cả lính hộ vệ trong
cung đã lục tục trở dậy, thay phiên chống giáo đứng gác đầy đặc khắp các nơi,
người kia mới trở mình, cúi đầu hướng đức vua tung hô vạn tuế; rồi cắp giáo,
nhảy ra bức tường phía đông đi mất.
Hôm sau, những hôm sau nữa. Cứ khi
đêm vừa buông xuống là có mặt người ấy, dẫu khí trời băng giá thế nào, y vẫn một
mực giữ một oai nghi đứng canh đầu đêm cho đến sáng. Đức vua hỏi vọng xuống:
- Tên kia! Ngươi có bổn phận gì mà
dám đứng gác cung điện của ta?
- Muôn tâu! Hạ thần là Dũng Sĩ vô
địch của đại vương, được đại vương ban cho là Thiên Kim dũng sĩ. Suốt bao nhiêu
năm nay hạ thần đã chu toàn nhiệm vụ không dám xao lãng.
Ngay khi ấy, đức vua nghe một tiếng
nói từ rừng sâu vọng lại:
- Thiên Kim dũng sĩ! Ngươi có dám ra
đây không?
Vua ngạc nhiên hỏi rằng:
- Ngươi có nghe tiếng nói ấy chứ? Của
ai vậy?
- Muôn tâu! Đã lâu lắm rồi, cứ vào
quãng cuối canh hai là hạ thần đều nghe rõ tiếng nói ấy, nhưng vì hạ thần bổn
phận phải canh gác nghiêm ngặt nên chẳng dám rời chân. Nếu đại vương hạ lệnh, hạ
thần tức khắc bắt hắn đem về đây ngay.
- Hãy đi! Đức vua phán - Và hãy tìm
cho ra lý do rồi về tâu lại cho trẫm hay.
Thiên Kim dũng sĩ lập tức cắp giáo
nhảy ra khỏi tường, lao đi vun vút như vệt khói.
Chẳng kể lạnh lẽo, nhà vua hóa trang
che kín mặt rồi tức tốc ra khỏi cổng thành, hướng theo bóng người dũng sĩ.
Đến góc rừng, nhà vua thấy tên dũng
sĩ đang đứng chống giáo, và nơi gốc cây là một con quỷ La Sát nhe nanh nhọn
hoắt. Thiên Kim dũng sĩ trầm giọng nói:
- Thưa ngài! Đã bao lâu nay, cứ đêm
đêm là ngài cất tiếng gọi tên ta, chẳng hay có việc gì vậy!
Quỷ La Sát chợt vươn người cao ba
trượng, cất giọng như sấm sét:
- Thiên Kim dũng sĩ! Ngươi canh gác
cho đức vua đến khi nào thì mãn nhiệm kỳ!
- Đời đời, mãn kiếp - Dũng sĩ đáp -
Nếu đức vua nhân đức còn tín nhiệm ta.
Quỷ La Sát chợt cất giọng than dài:
- Chao ôi! Vậy là mối huyết hải thâm
cừu của ta làm sao trả được?
- Ngài có mối thù với đức vua ư? Dũng
sĩ hỏi.
- Phải - Quỷ La Sát nói - Một mối thù
truyền kiếp. Đức vua đã từng giết ta, vợ ta và con ta, đã từng làm cho ta tán
gia bại sản, lênh đênh cơ khổ. Đã mấy kiếp rồi, khi làm ma, khi làm quỷ, ta
thường đi theo y hầu tìm cơ hội báo cừu. Nhưng trước đây, trong nhiều kiếp quá
khứ, nhờ y có tu nhơn tích đức, xung quanh bao giờ cũng có thiên thần bảo trợ,
cho nên ta đành ôm mối hận mà thôi. Mấy năm nay, y xâm lăng các nước, giết người
vô số nên đức xưa giờ đã tổn giảm, các thiên thần lần lượt bỏ đi. Nhân cơ hội
này ta tìm đến...
Nghiệp của ta chỉ xuất hiện ban đêm.
Nhưng hỡi ôi! Hằng đêm... hằng đêm... đêm nào cũng như đêm nấy... mấy trăm
đêm... mấy ngàn đêm, ngươi canh gác nghiêm ngặt quá, chẳng có hình bóng nào lọt
ra khỏi đôi mắt “cú vọ” của ngươi, suốt trong cả mấy dãy nội thành. Hơn nữa,
ngươi là một trang dũng sĩ vô địch, dẫu có tài thiên biến vạn hóa ta cũng không
đánh thắng nổi ngươi thì biết làm thế nào?
Nói đến ngang đây, quỷ La Sát đôi
hàng nước mắt tuôn rơi lả chả:
- Đành nuốt hận mà thôi sao? Đành
nuốt hận mà thôi sao?
Quỷ La Sát hét lên một tiếng xé trời,
phun lửa tung tóe:
- Thiên Kim dũng sĩ! Ngươi không phải
là mình đồng da sắt, thế tất có lúc ngươi bệnh, ngươi đau chứ? Chắc cũng có khi
canh gác mà ngươi lơ là một vài chớp mắt chứ?
Dũng sĩ gật đầu:
- Chắc cũng có lúc như vậy!
Quỷ La Sát cười hô hố:
- Vậy thì những khi ấy... những khi
ấy, ta sẽ lao vào như luồng gió, rồi uống máu, an gan, ăn tim và cắt đầu nhà
vua.
Nói xong, khoái chí, quỷ La Sát tung
bổng lên cao, lao đi. Nhưng một chiếc bóng nháng lên, dũng sĩ đã chận lại:
- Oán thù nên giải không nên kết.
Ngài có thể nào bỏ qua mối thù hận ấy không?
- Chẳng thể - Quỷ La Sát hét to -
chẳng thể quên được mối thù sâu tựa bể này!
Quỷ như giận dỗi, căm hờn:
- Thiên Kim dũng sĩ! Nếu có kẻ giết
vợ con ngươi thì ngươi có tha thứ cho y được không?
Dũng sĩ gật đầu mạnh mẽ:
- Tha thứ được!
Quỷ La Sát gầm to rồi cất tiếng cười
rùng rợn:
- Vậy thì hãy đi! Này Thiên Kim dũng
sĩ! Ngươi hãy đem vợ và con ngươi đến đây cho ta ăn thịt, thì ta sẽ giải hóa mối
thù với đức vua.
Dũng sĩ đáp:
- Được lắm! Ta đi ngay! Ta tin lời
hứa của ngài.
Nói xong, Thiên Kim dũng sĩ về nhà -
mà không biết đức vua cũng đang hối hả theo sau - chàng đánh thức vợ con dậy:
- Này vợ hiền yêu quý! Này con trai
thân thương! Vị thánh thượng nhân đức của chúng ta có thể nguy hiểm tính mạng
bất cứ lúc nào. Nhưng nếu nàng và con đồng ý hiến dâng tính mạng cho quỷ La Sát
ăn thịt, thì sẽ giúp thánh thượng giải tan được mối hiểm họa chết người.
Người vợ hiền cùng chàng trai phúc
hậu bèn đáp:
- Phải rồi! Đức vua là vị vua nhân
đức. Ngài còn sống ngày nào thì muôn dân được sống an vui hạnh phúc ngày ấy.
Ngài mất đi, lỡ kẻ kế vị tàn ác, bất nhơn, thì bao người sẽ điêu linh, đồ thán.
Hy sinh vài sinh mạng bé nhỏ như vợ, như con vì hạnh phúc cho muôn dân thì nên
làm lắm chứ!
Dũng sĩ gạt nước mắt dẫn vợ và con
đến bên chân quỷ La Sát, nói:
- Đây là người vợ hiền đôn hậu và đây
là người con trai hiếu thảo của ta. Ngài hãy ăn thịt đi, rồi giữ lời hứa hóa
giải mối oán thù với đức vua. Cầu nguyện cho tuổi thọ của đức vua trường tồn.
Cầu nguyện cho muôn dân được thái bình an lạc. Cầu nguyện cho ngài được hạnh
phúc lâu dài về sau.
Quỷ La Sát nghe trái tim mình rung
động mạnh. Đã lâu quá rồi chưa bao giờ trái tim quỷ lại rung động như vậy. Quỷ
đưa mắt chăm chú nhìn chàng trai nhân đức, tuấn tú, lại đưa mắt nhìn người đàn
bà mỹ miều, đức hạnh... Rất lâu. Rất lâu. Chợt y quát to một tiếng, bắn mình lên
cao, thò những móng vuốt nhọn hoắt như gươm, nghiêng đầu chộp xuống thật nhanh
như luồng sao xẹt...
Dũng sĩ đứng im bất động.
Nhà vua đứng sau gốc cây bưng mặt
lại. Một tiếng động kinh khủng nổi lên. Cát đá bay rào rào. Người đàn bà và
chàng trai vẫn bình yên vô sự. Trong lúc đó, mười ngón tay của quỷ La Sát đâm
ngập xuống đất thành mười cái hố sâu. Quỷ La Sát thở hào hển, rút tay lên, khóc
rống rồi quỳ xuống bên chân dũng sĩ:
- Này người dũng sĩ cao cả! Ngươi đã
cảm hóa được ta. Cầu nguyện cho ngươi được hạnh phúc!
Quỷ La Sát đứng dậy, thò tay nhấc mấy
gốc cổ thụ quăng lên giữa hư không.
- Ta mà còn thù oán với ai, thì đời
đời, vĩnh kiếp sẽ như gốc cây này!
Nói xong, quỷ băng băng phóng vào
rừng sâu, để lại giữa hư không tràng cười ghê rợn.
Đức vua thấy tận mắt tất cả mọi việc,
vội vã về cung, bước lên lâu phòng đứng tựa cửa sổ như không có chuyện gì xảy
ra.
Người dũng sĩ đưa vợ con về nhà, trở
lại cung điện cúi mình chào vua và tung hô vạn tuế.
Vua hỏi:
- Ngươi đã về rồi ư? Vậy thì đấy là
tiếng nói của ai? Hãy kể lại tỉ mỉ cho trẫm nghe.
Thiên Kim dũng sĩ cung kính đáp:
- Muôn tâu! Đấy là một âm oán cũ đến
đòi nợ, nhờ ân đức của hoàng thượng, thù xưa đã hóa giải xong. Và giờ y đã đi xa
rồi.
“Y trả lời thật là thông minh và khôn
khéo” - Nhà vua tự nghĩ; rồi bất chợt lạnh toát cả người: “Y, vợ y, con y đã làm
một việc cao cả trong bóng tối, thi ân cho ta, bố đức cho thiên hạ, lại bảo nhờ
ơn đức của ta! Vậy ta phải biết làm người nhân đức”.
Xúc động quá, nhà vua bèn nói:
- Hỡi người dũng sĩ ngàn vàng! Hãy
nghe lời trẫm đây! Khi ngươi vừa đi khỏi, ta theo sau bén gót. Và ta đã thấy rõ
mọi hành động cao cả của ngươi và vợ con ngươi. Đạo đức, trí và tài ấy mà một
ngàn lượng vàng để trả công lao thì đâu có đủ được? Ngươi phải là kẻ đứng đầu
muôn dân bách tính mới xứng đáng cho.
Thiên Kim dũng sĩ vẫn cúi đầu nghiêm
cẩn.
Như nhớ lại chuyện gì, vua lại hỏi:
- Thiên Kim dũng sĩ! Trẫm hơi tò mò.
Trẫm đã thấy rõ ngươi sống trong một gia đình nghèo nàn. Một ngàn lượng vàng đâu
có phải là nhỏ. Vậy ngươi chi phí vào việc gì?
Thiên Kim dũng sĩ đáp:
- Muôn tâu! Đại vương đã hỏi thì hạ
thần xin thưa: hạ thần không hề dùng vào việc gia đình những thù lao nhân đức
của hoàng thượng.
Vua ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao thế? Vậy ngươi chi dùng vào
việc gì?
- Muôn tâu! Thù lao nhân đức thì chi
dùng vào việc nhân đức.
- Trẫm không hiểu!
- Muôn tâu! Năm trăm lượng để cúng
dường cho thập phương Sa-môn, đạo sĩ; hai trăm lượng cho kẻ nghèo đói khắp kinh
thành; ba trăm lượng để thuốc men vải vóc cho các cơ sở từ thiện.
Đức vua Bá-nhĩ-nam nghe thân mình nổi
gai ốc, giây lâu bèn hỏi:
- Vậy thì sự sống của gia đình ngươi,
ngươi phải làm sao?
- Muôn tâu! Bằng mồ hôi, sức lực và
bằng nghề nghiệp chơn chánh của vợ và con của hạ thần.
Đức vua hỷ lạc dâng lên đầy khắp cả
người. Suốt đêm, đức vua nằm ngủ ngon lành rồi ngợp chìm trong một giấc mộng rực
rỡ huy hoàng.
Sáng ngày, đức vua cho họp triều thần,
kể lại tất cả câu chuyện về chàng dũng sĩ rồi tuyên bố:
- Nãy hỡi các quan đại thần cùng chư
khanh mến yêu! Trẫm muốn báo một tin mừng. Hôm nay trẫm sẽ truyền ngôi cho người
dũng sĩ vô địch có tâm hồn cao cả này, để tỏ lòng kỉnh mộ và tri ân.
Nói thế xong, đức vua quay qua Thiên
Kim dũng sĩ:
- Này khanh yêu quý! Đây là lầu ngọc!
Đây là ngai vàng! Đây là các quan đại thần chính trực liêm khiết! Kia là cung
phi mỹ nữ hai muôn người đẹp đẽ, đôn hậu! Nọ là giang sơn gấm vóc cùng mấy muôn
triệu lương dân ruột thịt mến yêu. Tất cả đó bây giờ là của khanh. Khanh hãy làm
cho chúng quang vinh hơn. Khanh hãy làm cho muôn phương đều được tấn hóa trên
con đường đạo đức.
Những tiếng vỗ tay và những lời hoan
hô reo mừng từ bốn phương như từng đợt hải triều âm rì rào bất tận lan xa đến
mấy do tuần.
Thế là, một triều đại chánh pháp huy
hoàng như mảnh trăng dịu dàng vừa xuất hiện ở chân trời...