Nguyễn Duy Nhiên
Trong nhà thiền, chúng ta
thường được nhắc nhở rằng mình phải biết sống trong giờ phút hiện tại.
Nhưng nếu giả sử như trong giờ phút hiện tại của ta chỉ toàn là khó khăn và
những việc không như ý thì sao bạn hở?
Nếu như chung quanh ta không có trời xanh, mây
trắng hay trúc biếc hoa vàng, mà chỉ là một bầu trời âm u và những ngày mưa dông,
thì có thể nào ta vẫn cảm thấy hạnh phúc chăng?
Có lần trong một khóa tu, một thiền sinh hỏi: "Thưa Thầy có những lúc mà giờ
phút hiện tại này quá khó khăn, con không thấy chút gì là dễ chịu hay tươi đẹp
như Thầy nói hết." This present moment is not pleasant at all! Vị Thầy im lặng rồi nhìn anh ta đáp, "Giây
phút hiện tại này tuy có lúc không dễ chịu hay tươi đẹp, nhưng nó vẫn rất nhiệm
mầu." It’s not necessarily pleasant but it is still
wonderful.
Tôi nghĩ, hiện tại nhiệm mầu có lẽ một phần là vì đó là những gì ta
đang thật sự có. Nếu như ta có một khổ
đau, thì khổ đau ấy cũng chỉ có thể được chuyển hóa trong giờ phút hiện tại này
mà thôi, mà không thể là trong một phút giây nào khác hơn. Và nếu ta có một hạnh phúc, thì hạnh phúc ấy cũng chỉ có thể được
tiếp xúc trong bây giờ và ở đây.
Nhưng lý thuyết thì bao giờ cũng dễ phải không bạn!
Tôi nghĩ điều khó khăn là trong những ngày mưa, làm sao ta vẫn có thể ý thức
được rằng phía sau bầu trời mây đen giăng kín ấy, ngàn tia
nắng ấm kia vẫn muôn đời hiện hữu?
Bài kinh Bàhiya
Trong kinh có kể lại câu
truyện về một trưởng lão tên là Bàhiya, một hôm tâm tư ông cảm thấy xao động,
bất an và ông quyết định lên đường tìm Phật để xin Ngài chỉ dạy cho con đường
nào mang đến sự giải thoát và an lạc.
Nghe nói đức Phật đang có mặt tại thành Xá-vệ, ông lên đường và đi suốt đêm. Nhưng khi Bàhiya đến
nơi thì Phật đã vào thành khất thực. Biết ông đi đến từ rất
xa, các thầy khuyên ông nên ngồi lại nghỉ ngơi, chờ khi Phật trở về ông sẽ gặp
Ngài.
Nhưng Bàhiya không thể chờ đợi, ông bảo:
- Thưa các thầy! Tôi không biết khi nào Thế Tôn có thể qua đời, hay tôi sẽ qua đời. Tôi vừa vượt qua một đoạn đường dài một
trăm hai mươi dặm chỉ trong một đêm, không dừng lại cũng không dám ngồi xuống
nghỉ bất kỳ ở đâu. Khi nào gặp Phật và nghe lời chỉ dạy rồi thì tôi sẽ nghỉ ngơi.
Và rồi Bàhiya nhất quyết tiếp tục đi tìm Phật. Ông vào thành Xá-vệ
gặp Phật đang đi khất thực, ông cung kính cúi mình tiến đến gần Phật và đảnh lễ
Ngài ở giữa đường, và thưa:
- Xin đức Thế Tôn thuyết pháp
cho con, để con được lợi lạc lâu dài và được giải thoát an lạc.
Phật bảo:
- Đây không phải đúng lúc,
Bàhiya! Ta đang đi khất thực.
Tuy Phật từ chối hai lần nhưng Bàhiya vẫn thưa tiếp:
- Bạch Thế Tôn, con không
biết khi nào Thế Tôn hay con sẽ qua đời, xin Ngài hãy thuyết pháp cho con, để
con được lợi lạc lâu dài và được giải thoát an lạc.
Đến lần thứ ba, thấy vậy tuy vẫn đang đứng ở
giữa đường, Phật cũng chỉ dạy cho ông:
- Vậy thì, Bàhiya, ông phải
thực tập thế này: "Trong cái thấy chỉ có
cái bị thấy, trong cái nghe chỉ có cái bị nghe, trong cái thọ tưởng chỉ có cái
bị thọ tưởng, trong cái hiểu chỉ có cái bị hiểu;
Này Bàhiya, vì ông không ở đây, do đó ông không ở đời này, cũng
chẳng ở đời sau, không ở cả chặng giữa.
Như vậy mới chấm dứt khổ đau."
Bài tập chuyển hóa
Và trong bài kinh Bàhiya
ấy, ta có thể tìm thấy một phương cách Phật dạy cho chúng ta để chuyển hóa những
phiền não đang có mặt trong giờ phút hiện tại. Nó có thể mang lại cho ta một sự tĩnh
lặng và buông thư
giữa một cuộc sống đầy những căng thẳng và bất ngờ, giúp ta tuy sống giữa những
bận rộn nhưng không để bị lôi cuốn theo.
Bà Toni Bernhard là một tác giả và cũng đã thực hành thiền rất
nhiều năm. Bà mang phải một chứng
bệnh đau kinh niên, khiến bà không thể đi ra ngoài xa được. Mỗi ngày bà phải đối diện và sống với cơn
bệnh của mình, nhiều khi đó là những cơn đau dài. Bà Toni có chia sẻ một phương cách thực
tập đã giúp bà buông thư và an vui tiếp xúc với hiện tại, dầu phải đối diện với
những khó khăn.
Bà Toni Bernhard chia sẻ phương pháp thực tập căn
bản của mình gồm bốn phần như sau:
1.
Trước hết, bạn thở bình thường, nhẹ và sâu.
Rồi bạn bắt đầu chú ý đến những gì mình đang thấy.
Bạn có thể giữ ánh mắt nhìn về một nơi, hay nhìn
chung quanh một cách chậm rãi. Tiếp nhận hết những gì
trong cái thấy của mình. Lúc đầu có thể ta chỉ thấy những cảnh vật
bình thường, như là hàng cây, con đường nhỏ, chiếc ghế ngồi…
nhưng sau vài hơi thở và chú ý, bạn sẽ nhận thấy chúng là những hình dáng, màu
sắc, chuyển động… với những chi tiết rõ rệt.
Ví dụ như tôi thấy một áng mây thật trắng trên nền trời xanh, những
mảng nắng loang lỗ trên đường, một tờ lá nhỏ rơi… Và nếu như có một sự
suy nghĩ nào khởi lên, ta chỉ cần trở lại với cái thấy của mình, chỉ đơn giản
ghi nhận hình dáng, màu sắc, sự chuyển động.
Ta tiếp nhận hết những gì trong cái thấy của mình.
Phật dạy, “Trong cái thấy chỉ có cái bị thấy,” in seeing, only seeing.
2.
Sau đó, bạn có thể nhắm mắt lại nếu được.
Rồi lắng nghe và tiếp nhận những âm thanh nào đang có mặt
chung quanh ta. Bạn sẽ ngạc nhiên khi
nhận thấy có biết bao nhiêu là thứ âm thanh đang có mặt mà mình đã không để ý. Nhưng bạn không cần làm
gì hết, âm thanh khởi lên tự nhiên và rồi cũng sẽ tự động qua đi, chúng không
cần đến sự tham gia của ta. Tiếp nhận mọi âm thanh
nào đang có mặt, và thở nhẹ.
“Trong cái nghe chỉ có cái bị nghe,” in hearing, only hearing.
3.
Tiếp đến, bạn có thể nhắm hay mở mắt ra, và bắt đầu chú ý đến những cảm giác nào
đang có mặt trong thân mình. Hai vai ta có thể đang bị căng thẳng, hãy
buông thư chúng. Gương mặt, miệng bạn có
đang mím chặt không? Hãy nhẹ nhàng buông thả
ra. Bạn cũng có thể chú ý đến
những điểm xúc chạm trên cơ thể, ví dụ như hai bàn tay đang để trên đùi, hay hai
bàn chân đang tiếp xúc với mặt đất, lưng đang chạm vào ghế ngồi.
Bạn có thấy hơi gió mát lạnh trên da mặt chăng? Tiếp nhận hết những cảm thọ nào đang có
mặt, theo
hơi thở nhẹ và sâu. Nếu có cái đau nào
trong thân bạn hãy mở rộng ra với nó, không cần phải tránh né hay xua đuổi. “Trong cái thọ tưởng
chỉ có cái bị thọ tưởng,” in feeling, only feeling.
4.
Và bây giờ bạn có thể mở mắt ra, nếu đang nhắm, và tiếp nhận hết tất cả những gì
qua các giác quan mình: hình sắc, âm thanh, cảm thọ, hay mùi vị nào đang có mặt,
hoặc tư tưởng nào khởi lên trong tâm.
Tiếp nhận và có mặt trọn vẹn với hết tất cả những kinh
nghiệm nào đang có mặt. Ba
bài tập trên sẽ giúp cho bài tập này, bạn sẽ có khả năng tiếp nhận hết những gì
đang có mặt chung quanh mình.
Năm phút nhiệm mầu
Bạn có thể thực tập bài
tập này những khi ta có dịp dừng lại, hay khi mình cảm thấy bất an. Bạn có thể thực tập mỗi
phần trong khoảng 15 hơi thở, hoặc vài phút. Trọn bốn bài thực tập chỉ chừng khoảng 5 phút là đủ, và đó sẽ là 5
phút rất nhiệm mầu của ta.
Ta có thể thực tập ở bất cứ một nơi nào: trong lúc đang ngồi trên
xe
buýt, trong quán cà phê, khi ta đứng chờ người bạn, ngồi đợi trong phòng bác sĩ,
hay đang nằm trên giường. Và bạn biết không, tôi nghĩ mình cũng có thể thực tập ngay trong khi
ta đang đi thiền hành nữa, miễn là ta có được một không gian thích hợp.
Bài tập đơn giản này có thể giúp ta có mặt với những gì đang xảy ra, cho dù đó
là một khó khăn, một cái đau hay một căng thẳng nào đó.
Nó giúp ta buông bỏ hết những ý nghĩ phiền não của mình về quá khứ và tương lai,
và tiếp xúc được với những gì đang thật sự có mặt mà không bị dính mắc. Tôi nhớ trong kinh Phật
có dạy rằng, cuộc sống này "có khổ đau, nhưng không có người khổ đau.” Vì sự tiếp xúc tuy có
mặt nhưng không có ai ở nơi đây để bị dính mắc, tất cả chỉ có cái thấy, cái nghe
và cái thọ tưởng mà thôi. Và nhờ vậy mà những khó khăn trong ta
cũng được chuyển hóa nhiệm mầu… “Này
Bàhiya, vì ông không ở đây, do đó ông không ở đời này, cũng chẳng ở đời sau,
không ở cả chặng giữa.
Như vậy mới chấm dứt khổ đau.”
Trong một cuộc sống căng thẳng với những biến đổi bất ngờ, năm phút dừng lại ấy
sẽ là một dòng suối trong mát giúp ta làm tươi mới lại hạnh phúc mình, là những tia nắng ấm làm tan đi một góc nhỏ sương mù.
Và từ một góc nhỏ bình yên ấy, ta sẽ nhìn thấy được lại một bầu trời phía bên
sau vẫn muôn đời trong sáng...
Nguyễn Duy Nhiên