Vũ Thị Thiên Thư
Lâu lắm mới lại nghe tiếng cười trong vắt của bạn qua làn sóng
điện từ. Tháng ngày tất bật, tính toan, lo lắng, chưa kịp nghỉ ngơi sau ngày
mừng con nên gia thất, đã cuống cuồng lau lệ nóng tiển thân sinh ngàn hạc tiêu
dao. Vừa bay về từ viễn tây, lại sắp hành trang vượt nửa vòng trái đất, về chăm
sóc mẹ già. Đau thắt ruột gan, nhìn mẹ còm cỏi tháng ngày, như chiếc bóng vào ra
hiu quạnh.
Tiếng nói thân quen qua làn sóng điện từ
·
- Tú ơi! Mẹ phát bệnh mới.
·
- Khổ chưa? mẹ lại bệnh nữa à !
·
- Ừ, lần nầy là bệnh của thời đại điện tử. Mẹ nghiện Netbook * đó.
·
- Trân nói gì mà mình chưa hiểu, sao lại nghiện Netbook?
·
- Thật đấy, bát thập cổ lai hi, để mình giải thích cho Tú nghe
hén.
*
Bước vào nhà, sức nóng ẩm nhiệt đới không đủ xua đi luồng khí lạnh chạy dài theo
sống lưng. Mẹ vẫn thức chờ bên cạnh bàn ăn, tô cháo nóng còn đang bốc khói.
·
- Sao mẹ chưa ngủ vậy, khuya lắm rồi.
·
- Chưa buồn ngủ, nghe tụi nhỏ nói là máy bay đáp mười một giờ,
chắc chừng mười hai giờ thì về tới nhà, sao về muộn quá vậy con ? Có mất hành lý
không ?
·
- Không, hành lý đủ hết mẹ à, nhưng kẹt xe quá, giờ nầy mới về
được.
·
- Giờ nầy mà còn kẹt xe sao con?
·
- Vừa ra khỏi phi trường thì gặp đám cháy lớn ở cao ốc, tàn lửa
bay tứ tung, xe cộ đùn đống vì người hiếu kỳ lẫn người qua lại, chẳng thấy xe
cứu hoả đâu, đường xá thì chật chội, bình thường đã khó khăn, tai nạn thì không
biết làm sao giải quyết, ra khỏi đường Hoàng Văn Thụ mất hết nửa thời gian.
·
- Chuyện cháy nhà hàng ngày đó con, dạo trước Ba đọc báo cho mẹ
nghe hoài, bây giờ như mù, không nghe tin tức gì hết. Thôi con đi rửa mặt mũi
rồi ăn chén cháo, mẹ mới hâm nóng lại đó
·
- Sao mẹ không bảo bầy trẻ, thức ăn nóng tay chân mẹ không vững
vàng, đổ xuống phỏng thì biết làm sao?
·
- Khuya rồi, cho chúng nó ngủ, mai chúng còn nhiều việc, bếp ga
chứ có phải chẻ củi nhóm lò gì mà sợ, có chén cháo thôi. Đằng nào thì cũng chờ
con về, mẹ có nằm một chút hồi đầu hôm, cũng không ngủ được .
·
- Để con gởi vài chữ điện thư cho nhà con và tụi nhỏ báo tin đã
đến nơi bình an.
·
- Sao con không lên máy vi tính gọi cho nhanh ?
·
- Giờ nầy anh đang trong sở làm, không gọi Skype* được mẹ. Thôi,
mẹ cũng đi ngủ một chút, khuya lắm rồi.
Nhìn vai mẹ gầy gò, xương nhô ra sau làn áo lam, Trân thấy tim
mình thắt lại. Chưa bao giờ đường bay về nhà thăm thẳm cô đơn như chuyến nầy.
Như cơn mộng dữ, thấy mình rơi xuống vực sâu vô tận , lạnh toát người, tỉnh dậy
run rẩy cả châu thân. Nỗi mất mát lớn lao nầy, làm sao có thể vượt qua? Nhưng
cho dù có phải trở vào cơn ác mộng để đổi lấy sự sinh tồn cho Ba, Trân cũng tình
nguyện dấn thân. Cuộc sống, bao nhiêu lần khó khăn vượt bực, tranh đấu giành sự
sống còn, vẫn biết mình có nơi nương tựa, bây giờ đã không còn ai để cầu kiến,
không còn nghe lại tiếng nói thân quen, không còn nhìn thấy bóng dáng gầy gò xăm
soi những giò lan...
Ngọn bấc lụn từ dĩa dầu hao ánh sáng chập chờn chiếu lên khuôn mặt, bức ảnh bán
thân nụ cười nhẹ lung linh. Sẽ không bao giờ nghe lại được thanh âm nhẹ nhàng
thoát ra từ khuôn mặt thân yêu đó. Nhánh lan Hồ điệp trắng tinh khiết khiêm
cung, hương khói tỏa dịu dàng. Trong trái tim hoảng hốt, nhịp bấn loạn, cộng
thêm niềm đau buốt, nước mắt tự trong tâm tưởng lăn dài,Trân nếm trên đầu lưỡi
hai chữ mồ côi. Mẹ vẫn dặn dò, không nên khóc lóc, giữ tâm thanh tịnh mà cầu
nguyện cho hương linh siêu thoát. Biết và làm sự việc khó đi chung.
*
·
- Mẹ có ngủ lại được không?
·
- Mệt quá thì cũng thiếp đi chút, tiếng bạn hàng nhóm chợ làm mẹ
giật mình, hôm nay trể thời cúng buổi sáng rồi.
·
- Tối thức khuya quá, ngủ thêm chút cũng không sao mà. Con đang
nói chuyện với bọn trẻ trên skype, mẹ có muốn xem cháu ngoại không?
Mẹ nhìn qua màn ảnh máy vi tính, thấy khuôn mặt tươi cười của con
bé. Gần mười năm, từ lúc con bé mười bốn tuổi vượt nửa vòng trái đất về thăm,
nhìn mọi thứ với ánh mắt tò mò, chuyện trò tiếng mẹ câu mất chữ còn, nhưng tình
yêu thương không cần ngữ ngôn thêu dệt.
·
- Ừ máy nầy nhỏ gọn mà hình rõ quá, giống như đang ngồi trước mặt
vậy. Phải chi Ba con ráng chờ thêm hai tháng nữa là các cháu về thăm rồi. Ba mà
thấy hình ảnh rõ ràng hiện đại như vậy chắc là thích lắm đó.
Sinh có hạn, tử vô kỳ. Làm sao có thể cưỡng lại thiên mệnh? Những
gì toan tính, biết có hoàn tất được không? Giống như Mây, ngồi đứng không yên,
đã không về mừng cháu ngày vu qui được, lại càng không thể về chịu tang Ba. Mẹ
nhắc Mây mà xót xa, vừa sinh nở non ngày tháng đã phải lăn vào bếp tự nấu nướng.
Lần trước sinh con bé thì có cả gia đình bên cạnh, Ba vào bệnh viện bế cháu
ngoại lòng mừng không tả, miệng luôn tươi cười, chuyện trò không dứt.
Mỗi câu nói, bắt đầu từ “ Ba con ngày xưa...” , mỗi bữa cơm hàng ngày “ Ba thích
món nầy lắm...” câu chuyện nào chung qui cũng trở về những thói quen, câu nói,
hình ảnh, hành động của Ba, từ những ngày đầu tiên về làm dâu, những chia sẻ của
thời khó khăn cùng cực, những chuyến buôn xa chèo nước ngược, cho đến lúc xuất
ngoại trở về, từ chiếc xe Lambretta cho đến chiếc xe hơi Mazda gắn máy điều hoà
không khí, thứ gì cũng do Ba tạo ra, chuyến đi nào cũng mua sắm quà cáp cho Mẹ,
từ chiếc áo dài lụa đến chiếc dù màu rực rỡ, bao giờ cũng lạ và đẹp hơn tất cả
bạn bè của mẹ. Cho đến gần cuối cuộc đời, đi họp với Hội Phong Lan, đi đón cháu
tan học ra về cũng tay xách tay mang, lúc thì hộp bánh tây, khi thì hộp kem
lạnh...
Tuần trước đây, lúc Trân và các em gọi về, chỉ nghe được có dăm câu thăm hỏi của
Ba, tưởng là Mẹ muốn nói chuyện nên Ba nhường microphone, bây giờ mới biết là Ba
không được khỏe. Càng thấy xót xa hơn, không bao giờ than vãn, đau cũng không
nói ra, chỉ sợ phiền con cái. Châu mỗi lần nhắc lại cứ tự trách mình, “ Phải chi
em đưa Ba đi khám bệnh sớm ...”
*
·
- Con đã ghi danh mẹ trong Skype , khi nào mở máy ra thì sẽ tự
động hiện lên khung hình nầy. Trước tên của mẹ có màu xanh báo hiệu, các em sẽ
biết , ngược lại, mẹ thấy tên của các con cháu có đèn xanh, thì mẹ có thể gọi
được.
·
- Ủa sao tên của em con lại màu vàng?
·
- Như vậy là máy đang mở, nhưng em không có ở đó. Mẹ thấy tên của
Mây chưa? Đèn màu xanh mới hiện ra đó, để con gọi thử cho mẹ nói chuyện với em.
·
- A lô! mẹ đây, con khỏe chưa ?
·
- Ủa sao Mẹ biết tên skype mà gọi con?
·
- Chị Trân con gọi thử, mẹ đang học cách gọi các con, trước giờ
thì chỉ có Ba gọi dùm cho mẹ, bây giờ không có ba...
·
- Mây, em thêm tên mẹ vào, chị gởi một loạt cho tất cả mấy đứa
đó. Bây giờ em thử gọi lại cho Mẹ nhận cho quen mắt, gởi video luôn, để mẹ thấy
hình.
·
- Hay quá, để em thử lại nha.
·
- Mẹ, máy nầy gọi là Netbook cũng giống như hệ thống vi tính
trong phòng làm việc của em, nhưng nhỏ và nhẹ, tiện lợi hơn là mẹ không cần dùng
microphone, không phải qua nhiều bước, mẹ có thể mang đi khắp trong nhà, chỗ nào
cũng nói chuyện được hết.
·
- Máy tốt vậy sao con? Phải hồi đó có máy nầy cho Ba gọi các con
thì dễ quá chừng.
·
- Lúc đó chưa có thứ nầy, con cũng chưa nghĩ ra, bây giờ mới mang
về cho mẹ dùng cũng chưa muộn.
·
- Không biết mẹ có nhớ cách dùng không nữa
·
- Mẹ lo gì, có thứ gì mà mẹ không làm được, dễ thôi mà.
Đúng
vậy, Mẹ mồ côi cha năm mười sáu tuổi, bỏ học về phụ giúp gia đình, nuôi dạy các
em, đến lúc lấy chồng, những năm chinh chiến, gồng gánh nhà chồng lẫn đàn con
thơ. Nước mất nhà tan, bầy con tứ tán, một lần nữa về bám ruộng vườn đấp đổi
cháo cơm. Có khó khăn nào mà mẹ không vượt qua, có trở ngại nào ngăn được tấm
lòng thương con vô bờ bến ?
*
·
- Mẹ ăn cơm chiều chưa? Sao lại mở máy sớm vậy ?
·
- Ủa, mấy giờ rồi Trân, sao gọi mẹ sớm vậy ?
·
- Bên nầy là sáng sớm, mình cách nhau mười hai giờ, con vẫn thức
sớm hàng ngày.
·
- Mẹ mới cúng xong, hôm nọ thấy Châu nó về muộn, ăn cơm một mình,
nhà chỉ có mấy người, kẻ ăn trước người về sau, thôi mẹ chờ hai đứa về ăn luôn
cho vui.
·
- Mẹ chờ có thấy đói bụng không ?
·
- Dạo nầy Châu nó hay mua bánh trái chất đầy tủ, lúc Ba còn ngày
nào đi đón thằng nhóc hai ông cháu ghé siêu thị mua bánh cho bà, hôm nọ con mang
về nhiều quá, ăn đến gần đây mới hết. Châu thấy tủ trống lại mua về thêm.
·
- Châu hiếu thảo như vậy, nhà mình đại phúc. Không phải ai cũng
được như vậy đâu mẹ. Vắng Ba, nhà vốn ít người càng ít hơn, mẹ chờ các em về ăn
cho ấm cúng, nhất là có người chuyện trò, và cũng chăm nom miếng ăn thức uống
con cũng an tâm hơn.
·
- Ừ! Hôm nọ tự dưng thấy thèm khoai luộc, Châu nó mua tận bên chợ
Phú Thọ. Còn nóng hổi, ăn một bửa ngon quá chừng. Nhắc Khoai luộc, lại nhớ Kim,
sao mấy hôm nay mẹ không thấy Kim lên máy vậy? Không biết về bên đó có chuyện gì
không?
·
- Mẹ đừng lo, Kim đi thăm cháu nội rồi, tuần sau mới về. Tháng
tới còn đi nuôi con dâu có thêm thằng cháu nội nữa đó.
·
- Tháng tới thì thêm một thằng Tiểu Hổ, phải chi Ba còn thì chắc
cưng hai thằng cháu ngoại và cháu cóc biết chừng nào, hôm trước còn nhắc với mẹ,
chờ xem hai thằng nầy sinh ngày giờ nào mới lấy lá số tử vi, coi đứa nào được
bao nhiêu lượng, cung mạng điền trạch ra sao.
·
- Thì mẹ có ngày tháng cuả thằng hổ cậu rồi, hôm nào nhờ thầy
Minh An chấm tử vi cũng được mà. Vậy hôm qua Mây có gọi mẹ không? Thằng hổ cậu
ra sao rồi ?
·
- Thấy nó đang ngủ trong nôi, mụ bà dạy nó cười toe toét. Mây nói
thằng nầy dễ ăn dễ ngủ, thức dậy nghe tiềng nói thì quay quắt tìm, không cáu
kỉnh khóc đêm, thương lắm.
*
Chuyện trò hàng ngày, lần nào cũng nhắc đến Ba. Bây giờ mẹ thuộc giờ giấc cuả
các con rồi. Biết giờ nào lên mạng, giờ nào chuẩn bị đi làm. Bên đông và tây
cách nhau ba tiếng đồng hồ, Sydney đi trước giờ Việt Nam, Boston trước Chicago
và Cali. Trân và Kim luôn dậy sớm, Mây thức khuya dậy muộn…Hàng ngày, sau giờ
công phu, mẹ mở máy chờ đèn màu xanh chớp lên thì biết các con đang có mặt. Ngày
nào mẹ cũng điểm danh từng đứa con, chưa thấy gọi về thì lại chờ. Có hôm mẹ đi
ăn trưa, Mây rảnh tay nên gọi về, không thấy mẹ trả lời, tưởng máy hư, điện
thoại về vấn an, thế là sau đó mẹ mang máy để luôn bên cạnh người như chiếc
bóng.
Tiếng cười lây lan từ phiá bên kia đường dây điện thoại. Lâu lắm đôi bạn mới
nghe lại tiếng nói hồn nhiên cuả thuở học trò thơ dại. Cuộc sống phân chia, trôi
theo dòng đời đôi ngã, Trân ờ lại, Tú vượt vòng lửa đỏ cầu sinh. Lúc tìm lại
được nhau thì nhân sinh đã quá nửa cuộc đời. Khoảng cách thời gian, không gian
không ngăn được mối dây huyền nhiệm. Sóng điện từ gắn lại những màu sắc sinh
hoạt hàng ngày. Bên cạnh những tất bật mưu sinh, sẽ chia từng giấc mơ ngày xanh
tóc cho đến toan tính chuyện tương lai, như chưa bao giờ xa cách.
·
- Trân, mẹ biết dùng netbook để gọi các con thật à?
·
- Thật đấy Minh Tú, ngày nào mẹ cũng gọi các con. Hôm qua còn
trông nom thằng Hổ cậu cho mẹ nó ăn cơm chiều nữa chứ.
·
- Trông làm sao được, mẹ ở mãi bên nhà, nửa vòng trái đất ?
·
- Thế mới hay, Hổ cậu được ba tháng rồi, hắn đang học nói. cứ mỗi
chiều là trông Tiá Má nó đi làm về để có người chuyện trò, Tú còn lạ gì , bổn cũ
soạn lại, hồi con bé mới sinh ra, Tiá Má nó hàng ngày đến cho ăn, dỗ ngủ rồi mới
ra về, còn vợ chồng Mây cứ thong dong ngồi coi truyền hình thôi. Mỗi lần đi khám
bệnh, bác sĩ không biết con bé có bao nhiêu cha mẹ, vì ngồi chật cả ghế chờ…
·
- Buồn cười quá vậy.
·
- Bởi thế, Hổ cậu quen nết, chiều không có người chơi là ngo
ngoe, lên tiếng, đảo mắt tìm. Cứ có tiếng người thì ư e, không dứt. Mây gọi về
cho mẹ, để máy cho hai bà cháu nói chuyện huyên thuyên.
·
- Hay thật, không ngờ netbook được việc quá.
·
- Bọn trẻ nghe nói Ngoại nghiện netbook cũng không thể ngờ được.
·
- Chuyện khó tin đó Trân, mẹ tuổi đã bát tuần, lại hiện đại hơn
cả nhiều bạn bè cuả chúng mình. Có cả netbook riêng nữa chứ
·
- Chính mình cũng không ngờ mẹ lại nhanh như vậy, Sau ngày Ba mất,
mẹ bệnh trầm kha, các em rất lo lắng, ai cũng bảo là vợ chồng mấy mươi năm, kẻ
đi trước ngưòi sẽ theo sau, mẹ vốn dĩ đã thân mang nhiều bệnh tật.
·
- Netbook còn hay hơn mười thang thuốc an thần, giỏi hơn cả tâm
lý trị liệu.
·
- Bây giờ mẹ với nó như hình với bóng, ăn sáng , ăn trưa, cả lúc
đi nghỉ ngơi cũng đặt bên mình, rạng ngày mở mắt ra là lên mạng, tối đến trước
khi ngủ cũng lên mạng, thế có phải là nghiện nặng rồi không?
·
- Thứ bệnh nghiện thời đại nầy quả là bất trị rồi Trân à, nhưng
thật ra thì rất hay đó, nhờ có người bạn đường nầy mà mẹ sẽ bớt cô đơn, cho dù
không có các con bên cạnh, nhưng ngày nào cũng có thể nói chuyện, thấy hình ảnh,
ngay cả các con cũng vậy, nhờ đó mình cũng an tâm hơn.
·
- Đúng vậy Tú, Kim vẫn thường nói “ Mình thường chế diễu hiện đại
là hại điện, nhưng cái thứ hàng hại điện nầy thật là đáng đồng tiền bát gạo hén
!”
·
- Trân, mình hoàn toàn đống ý với bạn “ Quả là tuyệt chiêu “
·
- Ha ha !! Minh Tú chúng mình lại làm quảng cáo không công cho
netbook hén.
Bên kia,
tiếng cười cuả đôi bạn lây lan như tiếng chuông ngân qua hàng ngàn cây số.
(dactrung.net)