Lam Khê
Ngôi chùa Ni ba tầng uy nghi bề thế vừa được trùng tu đã
thu hút nhiều khách thập phương tìm đến vãng cảnh chùa lễ Phật.
Chùa xây theo
lối kiến trúc vừa cổ kính vừa hiện đại, có sân trồng hoa kiểng, có Đông lang Tây
lang làm nhà chúng và có cả tầng hầm làm nhà kho nhà bếp và nơi để xe
của quý cô. Chùa khánh thành xong, mở nhiều khóa tu nên Phật
tử lui tới đông đúc.
Buổi sáng khi công việc bếp
núc thu dọn xong là quý cô rút hết lên lầu.
Lúc này khu tầng
hầm là nơi vắng vẻ yên tịnh hơn cả.
Chùa to Phật lớn nên bọn trộm vặt thường thừa cơ lẻn vào. Để đối phó, nhà chùa buộc phải nuôi chó.
Thế là mấy chú chó ta, chó Nhật có mặt trong tầng hầm đủ để hình thành một đội
quân hùng mạnh trấn áp kẻ gian. Lại có cả một đàn mèo ung dung chiếm giữ một góc an toàn nơi xó bếp. Lũ mèo
này bị bỏ rơi trước cổng chùa lúc mới chào đời, quý cô thương tình đem vào nuôi cho làm bạn với
bầy chó. Đáng ngại nhất là lũ chuột cống kéo tới
trú ngụ khắp mọi ngóc ngách nơi tầng hầm. Mèo trở thành khắc
tinh, là mối đe dọa trực tiếp làm giảm bớt sự sanh sản thái quá của bầy đoàn nhà
chuột chuyên nghề phá phách này.
Mấy chú chó cưng được nuôi nấng đàng hoàng nên đối xử cũng có phần biệt đãi hơn. Vả lại nhiệm vụ giữ chùa coi
xe của chó cũng rất nặng nề. Thường thì chúng ở
tầng hầm và được một cô quản gia chăm sóc tận tình chu đáo. Cách vài ngày, bầy chó được tắm rửa sạch sẽ, xức dầu
thơm. Đêm ngủ được lót chăn, được mặc áo khi trời trở
lạnh. Thức ăn
ngoài cơm rau, còn có thịt cá. Thỉnh thoảng chúng lại được no
nê một bữa với xương heo giò chả của Phật tử chùa mang đến.
Nhiệm vụ của chó là canh giữ kẻ gian. Nhưng thường thì chúng sủa toáng
lên khi nghe tiếng xe máy của quý cô ra vào.
Xem ra chúng không phân biệt được người quen kẻ lạ. Nhưng có lẽ mấy chú cẩu nhà ta cho mình là chủ nhân ở đây, nên thích
quấy quá đôi chút cho đỡ phần vắng vẻ cô quạnh.
Quý cô trong chùa thường bảo nhau “Thong dong như mấy o mèo.” Quả là mấy ả mèo suốt ngày chỉ quanh quẩn bên bếp lửa hoặc nằm dài
trên đống tro tàn hết sức hồn nhiên tự tại.
Chúng chẳng bận tâm đến điều gì ngoài việc ăn rồi ngủ, nên chẳng làm nên tích sự
gì, ngay cả việc thị uy với lũ
chuột cũng không thể. Mèo vốn là loài bắt chuột.
Nhưng đám mèo của chùa quá nhu mì lại gầy ốm. Còn lũ chuột tinh quái thì to béo như những chàng lực sĩ đang
sung sức. Mèo không thể làm gì chuột nên lâu ngày nó cũng mất dần bản năng
rình mồi. Quý cô bảo mèo ở chùa ăn chay nên
không thích sát sanh. Mà quả vậy. Cả ngày mèo cứ nằm
lim dim ra chiều tư lự, mặc cho lũ chuột có chạy ngang trước mũi, mèo cũng dững dưng chẳng
thèm để mắt tới.
Tầng hầm là nơi ở lý tưởng và
an toàn nhất cho cả bầu đoàn thê tử nhà chuột. Ở đây
chúng mặc sức lộng hành quậy phá mà chẳng sợ một thế lực nào đe dọa.
Chúng không sợ đánh bả, dính keo, không sợ bẫy… vì nhà chùa từ
bi có bao giờ sử dụng những món ấy. Còn mấy chị mèo dù
có nhởn nhơ qua lại trong bếp, chuột cũng chỉ xem đó là những hình nộm biết đi,
chẳng đáng quan ngại. Ở đây chúng lại có cả một kho lương thực dồi dào nên không sợ đói
khát.
Kho gạo và thức ăn rau cải lúc nào cũng đầy ắp.
Dù quý cô cất giữ cẩn thận cách nào, chuột cũng đánh hơi đục khoét moi ra cho
bằng được.
Ngay cả mấy thùng rác to tướng cũng được chúng chiếu cố tha hồ tìm kiếm những
thức ăn khoái khẩu.
… Có nhà văn tu sĩ
thích ngao du đây đó để tìm ý tưởng.
Một lần viếng chùa, tình cờ nhà văn nhận ra sự chung
sống hòa bình thân thiện của bầy gia súc với lũ chuột cống đã phải ngạc nhiên
thốt lên:
- Quả là khung cảnh yên bình tịnh
lạc.
Nhà văn thích thú khi trông thấy chú chó Bắc Kinh trắng trẻo đang vuốt ve ả mèo
tam thể xinh xắn. Xưa nay mèo chó vốn chẳng ưa gì
nhau, dù sống chung mái nhà, chúng cũng làm mặt lạnh xa
cách, có khi còn ẩu đả loạn xị cả lên. Ấy vậy mà, cả bầy chó
mèo ở chùa lại tỏ ra hết sức thân mật. Lũ chuột dù
không nhận được sự thạnh tình này, song cũng mặc nhiên chơi đùa rượt đuổi cắn la
chí chóe.
Nhưng xem kìa.
Nhà văn dõng hai tai lắng nghe cuộc đấu khẩu giữa ba
nhân vật chính đang có mặt tại tầng hầm. Nhà văn vốn có giác
quan thứ sáu, nên nghe được cả tiếng nói của loài vật. Mấy chú chó đánh
chén no nê những đĩa thức ăn
đầy thịt thì ưỡn bụng đi nằm. Một cô mèo từ nhà bếp đi ra. Mèo ta cảm thấy đói bụng. Trong đĩa chỉ còn cơm trộn lẫn với rau xanh. Quý cô vẫn trộn
rau vào thức ăn chó để chúng tập quen với việc chay lạt. Mèo vốn
ăn chay, nên chẳng lấy gì làm phiền lòng. Cô ả ăn chậm rãi từ tốn vài miếng rồi cũng đi nằm.
Lúc này một bầy chuột nối đuôi nhau ra tiếp nhận bàn tiệc. Thật là một
lũ háu ăn vô trật tự. Chúng tranh ăn tranh nói làm cơm vương vải tứ
tung. Thỉnh thoảng có bước chân quý cô xuống cầu thang, đàn chuột giựt
mình chạy biến một lúc rồi lại trở ra. Chúng cũng phát
hiện có người lạ mặt đang dõi nhìn từ xa.
Bữa tiệc đã xong.
Cơm trắng vải đầy trên nền gạch. Lũ
chuột no nê, nên bắt đầu dở trò ranh mãnh, cắn đuôi rượt đuổi chạy quanh bếp.
Cô mèo bị quấy rối liền mở to mắt ra quát tháo:
- Này cái lũ
chuột gớm ghiếc kia. Tổ tiên ba đời nhà mi trông thấy ta còn
phải sợ chết khiếp, chứ đâu có cái hạng nghênh ngang vô lại chẳng xem trời đất
ra gì. Ta đã không thèm đếm xỉa tới mà còn không biết thân biết phận.
Coi chừng có ngày ta cũng sẽ tóm cổ tiêu diệt bằng hết cái đồ thối tha phách lối
đó.
Gã chuột cống to lớn có vẻ bất ngờ
trước mấy lời gay gắt của chị mèo, nhưng hắn ta vốn lém lỉnh già đời, biết mèo
chỉ mạnh miệng nói chứ không làm gì nên điềm tĩnh trả lời:
- Ái chà! Chúng tôi
chỉ đùa chơi chốc lát cho vui thôi, chị mèo ạ. Họ hàng chuột nhà tôi vốn mang
tiếng là bọn sống chui rúc, phá phách quen rồi. Bản chất của chuột là vậy, biết làm thế nào.
Chúng tôi cũng biết thân biết phận chứ nào dám
đâu nghênh ngang xem thường chị.
Mèo càng tức khí:
- Hừ! Đúng là một lũ lẻo mép láo xược. Hãy cút mau, đừng để ta nổi giận…
Chuột lại chu mỏ:
- Ôi! Chị làm gì mà
dữ thế. Chúng tôi chỉ ăn ít cơm thừa rồi đi ngay, chẳng
cần chị phải xua đuổi. Chị bảo tôi là thứ ăn
hại. Còn chị suốt ngày cũng chỉ ăn rồi ngủ.
Mèo vụt đứng lên, vươn móng vuốt ra
hăm dọa:
- A! Mi còn dám lên
giọng với ta nữa. Cái lũ
chuột già mồm này…
Lũ chuột con bỏ chạy hết vào kho
củi. Chỉ còn gã chuột đầu đàn gương mắt nhìn mèo thách thức:
- À! Chị đừng cho
là tôi ưa lý sự nhé. Tôi cũng đâu muốn chọc giận chị
làm gì để chuốc
họa vào thân. Dòng họ chuột tôi với nhà mèo chị vốn có
mối thù truyền kiếp, đời thuở nào mèo lại dung thứ cho chuột.
Nhưng ở đây, dưới mái chùa từ bi độ lượng, chúng tôi được sống
yên ổn, no đủ. Chuột tôi dù là loài vật cũng biết nghĩ đến
ân
đức hiếu sanh của mấy chị mèo...
Chú chó xám to lớn vạm vỡ nãy giờ
vễnh tai nghe chán thì bực mình vội lên tiếng bảo mèo:
- Này cô mèo, nói làm chi cho nhọc
sức. Cứ dạy cho tên nhải ranh đó một trận là xong chuyện.
Thấy mèo làm thinh, chó lại chướng
mắt nói khích:
- Cái lũ
mèo nhà cô quả là biếng nhác vô tích sự. Ăn
bao nhiêu là cơm chùa mà chẳng bắt nổi một tên chuột nhắt…
Mèo vốn tánh hiền lành nên chẳng hứng
thú gì ba cái chuyện đấu đá tranh cãi, song chị ta vẫn đáp trả:
- Ơ! Thì cũng như
bác suốt ngày chỉ biết sủa vang để hù mèo dọa chuột cho có lệ chứ được gì nào.
Chuột lúc này quay sang nhìn chó với cặp mắt láo liên:
- Anh chó xám ăn
ngon vô sự bây giờ lại muốn gây chuyện với tui nữa à?
Chó trợn mắt:
- Ta mà thèm gây chuyện với
lũ chuột hôi hám nhà mày. Ở đây ta là chủ. Cút ngay cho rảnh mắt ta, cái đồ súc sanh
ăn
hại...
Chuột cười khỉnh:
- Tụi tui và giống nòi nhà anh cùng
một loài súc sanh như nhau cả thôi. Mấy anh được ăn
trên ngồi trước, cậy thế hống hách ra oai, rốt cuộc cũng chỉ là những con vật,
là một bọn ăn mày nơi cửa Phật...
Chó trợn mắt nạt:
- Cái gì là ăn mày cửa Phật. Ta được
ăn cơm thịt cá ngon lành, chứ có ăn đồ cặn bã cống rãnh như bọn mày.
Chuột gật gật đầu:
- Là tui nói theo
lý nhà Phật. Người nương cửa chùa, ăn cơm chùa người ta gọi là những kẻ ăn mày
cửa Phật. Loài vật cũng vậy thôi. Nhưng xét ra thì chúng tôi vẫn có ích hơn mấy anh nhiều.
Chúng tôi chỉ ăn
cơm cùng thức ăn dư thừa. Còn anh, nhà chùa nuôi tốn biết bao cơm thịt của đàn na mà cứ để xảy ra trộm cắp. Mấy anh chỉ ăn lấy phần ngon,
cơm thiu cơm dở thì chừa lại, lũ
chuột tui phải lượm ăn cho hết. Như vậy chẳng phải là gánh bớt tội lỗi cho các anh sao?
Chị mèo nghe vậy thì cười gằn:
- Giống chuột nhà mi thì có lắm trò
ma mảnh quỷ quái. Ngay đến bàn Phật, mi cũng dám lên đó cắn phá, ăn sạch trái
cây chưng cúng. Vậy mà còn dám đến tội lỗi, dạy đời kẻ
khác…
Chuột vẫn vênh váo:
- Ậy! Chị mèo ơi! Chị thừa hiểu bọn chuột là giống vật ưa phá bĩnh lại tinh quái vào
bậc nhất thiên hạ mà. Đến con người còn kiêng nể không dám gọi tên tục
của bọn tui ra nữa đấy. Nhờ đi lại khắp nơi nên tui cũng hiểu
biết nhiều điều thú vị. Tôi leo lên tới chánh
điện nhà Tổ ở tầng ba, nơi chưng cúng toàn trái cây tươi ngon.
Và tôi đâu thể bỏ qua cơ hội được hưởng chút lộc Phật. Tui còn được nghe quý
thầy giảng pháp. Còn mấy anh chị tối ngày chỉ quanh quẩn nơi xó bếp tầng
hầm thì làm sao thấy được trời đất bao la đến nhường nào…
Chú chó phóc từ bên ngoài chạy vào, nghe chuột đang khua môi múa mỏ với vẻ dương
dương đắc ý liền nổi xung nhảy bổ tới chụp bắt. Chuột thất kinh
hồn vía vội chạy biến vào nhà kho.
Nhiều tiếng chí chóe kêu inh ỏi một hồi mới im bặt.
Nhà văn tu sĩ lúc này như người vừa ra khỏi giấc mơ, ngơ ngẩn nhìn gian nhà bếp
vắng lặng trong giờ chỉ tịnh. Thật thú vị.
Nhà văn lẩm bẩm: “Mình sẽ viết lại cuộc đấu khẩu lạ lùng giữa ba con vật khắc
tinh này. Chúng chung sống hòa bình dưới mái chùa, nhưng thỉnh
thoảng cũng xảy ra những cuộc cãi vả to tiếng đấy chứ.
Ừ! Chén bát trong chạn còn khua vang nữa là.
Mà cái anh chàng Tí thật ranh mãnh, dám múa môi ngay trước miệng mèo.
Quả là bọn tếu táo. Hắn ta lại cho mình nằm trong đoàn thể những kẻ
ăn
mày cửa Phật, có quyền hưởng lộc Phật. Ý tưởng này mới lạ lẫm làm sao.
Tâm tư cảm kích, nguồn cảm hứng dâng trào, nhà văn yên lặng suy nghĩ ra chiều
tâm đắc. Ờ! Ta cũng là kẻ ăn mày nương nhờ cửa Phật. Kẻ ăn mày tự cho mình có thân
tướng trượng phu, có đầy đủ phước đức, có niềm tin và tuệ giác hơn người nên có
quyền thụ hưởng tài lộc của người mang tới. Và ta trả nợ người bằng những bài
thuyết pháp thao thao bất tận, bằng những lời kinh tụng thuộc lòng như ăn cháo và bằng những bài viết thấm đẫm giáo điển sâu xa. Ta
mở tung mọi cánh cửa tu tập giải thoát cho người bước vào, còn
mình thì mải mê theo đuổi những chân trời ảo mộng, nắm bắt hư danh.
Đến một lúc nào đó, kẻ ăn mày cửa
Phật cũng sẽ sớm nhận ra hạt viên minh châu tỏa sáng nơi tự tâm, chấm dứt một
đời cùng tử lang
thang vào ra cõi tạm.