Nguyễn Duy Nhiên
Gần đây, một tạp chí Phật Học có đăng thư một độc giả hỏi vị giáo thọ phụ
trách, "Tôi vừa mới được quy y và bắt đầu
học Phật, tôi thấy con đường này mênh mông quá.
Tôi có một khó khăn là không biết mình nên bắt đầu từ nơi đâu đây?
Những giáo lý về sanh diệt, tác ý, nghiệp quả, duyên sinh... cái nào cũng
rất là quan trọng và cần thiết. Và tôi cũng được hướng dẫn ngồi thiền. Nhưng ngoài chiếc gối ngồi thiền ra, ta phải bắt đầu ở nơi đâu đây?"
Vị
giáo thọ trả lời, "Tôi nghĩ câu cuối bạn viết trong thơ cũng
chính là một gợi ý cho câu trả lời ấy: ta phải bắt đầu nơi đâu ngoài chiếc gối
ngồi thiền của mình? Thật ra thì sự
thực tập của ta bắt đầu khi mình đứng dậy và bước khỏi chiếc tọa cụ, trở về với
cuộc sống hằng ngày. Nơi ấy chắc
chắn ta sẽ phải đối diện với những việc gây cho mình sự lo âu, bực dọc, bất
an... Chúng làm mờ đi cái thấy của
ta, khiến mình không còn khả năng mở rộng con tim ra
được nữa. Và nơi đó mới là sự tu tập của ta.
Tôi thích câu này của nhà thơ Rumi, 'Có một ngàn cách để ta quỳ xuống và
hôn mặt đất.' Cũng thế, trong một ngày bình thường tôi nghĩ cũng có ngàn việc xảy
ra để khiến cho ta lo âu và phiền não. Mà cái ước vọng cao xa của ta về con
đường tu học cũng là một trong những nguyên nhân gây cho mình khổ đau.
Sự thực tập hằng ngày
của tôi là ý thức được những gì đã gây cho tôi sự bất an, để rồi bị chúng sai xử,
cho dù là nhỏ nhặt đến đâu. Tôi tập nhận diện và chăm sóc cho chúng. Tôi thường nói với
người khác rằng, 'sự thực tập của tôi là để tự mình chứng thực được lời hứa về
Diệt đế của đức Phật, rằng hạnh phúc là điều mà ta có thể chứng nghiệm được'. Và tôi tin rằng, năng lượng hạnh phúc ấy
sẽ nuôi dưỡng cho những hành động kế tiếp của mình."
Mà thật vậy, ta có học bất cứ một giáo lý
nào thì rồi cuối cùng đó cũng phải là sự sống của mình. Chúng ta
rồi cũng phải đặt quyển kinh xuống, đứng dậy khỏi chiếc gối ngồi thiền, để bước
về và tiếp xúc với cuộc sống chung quanh.
Và ở nơi đó chắc chắn sẽ có những khó khăn, lo âu,
phiền não… chờ đợi ta. Và ta sẽ làm gì với chúng, tiếp xử chúng như thế nào, đó mới chính
thật là con đường tu học của mình.
Đâu cần phải là một
điều gì lớn lao
Chúng ta thường đặt câu
hỏi là làm thế nào để cho sự thực tập của mình có nhiều hiệu quả hơn, mang lại
lợi ích lớn lao hơn? Câu hỏi ấy tuy cần thiết, nhưng tôi thấy tự nó chưa được chính xác
lắm. Tôi nghĩ ta nên hỏi là
làm thế nào để cho sự tu tập của mình được chân thật hơn.
Chuyện kể, thời Phật còn tại thế có một bà lão nghèo khổ ăn
xin độ nhật. Một
hôm, vua A Xà Thế có cho tổ chức một lễ hội cúng dường đức Phật tại tịnh xá Kỳ
Viên. Bà
lão nghĩ rằng, "Một đời mình đói khổ, lại già nua, sắp hết tuổi trời, nếu lễ hội
này không gặp Phật cúng dường thì không bao giờ được gặp Ngài".
Nghĩ vậy, bà lão vừa lần hồi xin ăn
dọc đường, vừa đi đến gần Kỳ Viên tịnh xá.
Khi đến gần Kỳ Viên, bà lão thấy một cảnh tượng huy hoàng, tráng lệ chưa từng
thấy, ngựa xe chen chúc, nhộn nhịp trên những con đường
dẫn về tịnh xá. Những ngọn đèn sơn son thếp vàng rực rỡ
của hạng vua quan đại thần, bên cạnh những ngọn đèn nhỏ hơn của hàng thứ dân, đủ
mọi màu sắc sáng choang treo hai bên đường.
Bà lão biết mình chỉ có khả năng cúng dường Phật một ngọn đèn nhỏ
mà thôi. Bà dốc hết cả gia tài
chỉ được 2 xu, để mua cây đèn nhỏ và chút dầu thắp. Bà lão treo chiếc đèn nhỏ bé
leo lét của mình lên một cành cây và hướng về tịnh xá.
Ba ngày đêm trôi qua, những tràng hoa héo rủ, những
ngọn đèn khác lần lượt cạn dầu rồi tắt ngúm. Chỉ riêng ngọn đèn nhỏ của bà lão nghèo
ăn xin vẫn còn tiếp tục cháy sáng mãi...
Trên con đường tu học thật ra ta đâu cần dâng tặng cho cuộc đời một điều gì lớn
lao lắm.
Lý thuyết tuy mênh mông nhưng con đường thực hành rất đơn giản: tập tha
thứ, bớt dính mắc, bước được những bước thong dong...
Chỉ cần giữ cho ngọn đèn dầu nhỏ của ta được trong và sáng mãi trong tâm, là ta
cũng đã dâng tặng hạnh phúc cho cuộc đời này rất nhiều rồi. Dẫu biết rằng, những gì chân thật và đơn giản lại là những điều khó
làm nhất.
Chiếc áo choàng thanh
tịnh
Tôi
nghĩ sự tu học của chúng ta phải cụ thể, nó phải có khả năng chuyển hóa và tháo
gở những khó khăn ngay trong cuộc sống này, chứ không phải chỉ có mặt trên tọa
cụ mà thôi. Chúng ta có thể nghĩ rằng, giải thoát có nghĩa là mình được sinh lên
một cảnh giới nào khác cao đẹp hơn, như là Tịnh độ hay là một Cõi trời. Nhưng thật ra, tháo gỡ
được những khó khăn, phiền muộn của mình trong cuộc sống cũng đã là một giải
thoát lớn rồi phải không bạn?
Đức Phật có dạy một phương cách giúp chúng ta thể hiện được điều ấy
là thực tập hơi thở có ý thức. Hơi thở có năng lượng làm cho thân ta trở
nên thanh nhẹ, và tâm ta được an vui. Mỗi khi ta có một sự căng thẳng, lo âu,
hay sợ hãi nào đó, ta hãy quay lại và tự hỏi, "Hơi thở của tôi trong giờ phút
này là như thế nào?" Và rồi, "Bây giờ tôi
nên thở như thế nào để thân tôi được buông thư và dễ chịu hơn?"
Bạn biết không, mỗi khi ta cảm thấy bất an hoặc lo âu, nó sẽ phát sinh lên một sự căng thẳng trong
thân.
Và thường thì ta phản ứng bằng hai cách: một là dồn nén nó lại bên trong,
hai là bộc lộ nó ra bên ngoài qua lời nói và hành động của mình. Nhưng đức Phật có dạy
cho ta một phương cách thứ ba, thiện xảo hơn, là dùng hơi thở của mình để chuyển
hóa sự căng thẳng ấy.
Chúng ta có thể mang hơi thở ý thức để ôm ấp một khó khăn, hay nỗi đau nào đó,
đang có mặt trong cơ thể.
Hơi thở tỉnh giác, nhẹ và sâu, sẽ làm phát khởi lên trong ta một cảm giác
khinh an
và toàn vẹn. Và ta
có thể mang cảm giác thanh tịnh ấy ôm ấp lấy toàn thân của mình.
Trong kinh, Phật có cho một ví dụ rất hay.
Ngài nói cũng giống như khi ta khoác lên thân mình một tấm áo choàng, không nơi
nào trên cơ thể mà không được chiếc áo ấy bao phủ. "Lại nữa, này các Thầy, hãy lấy tâm thanh tịnh và ý thức về sự thanh tịnh ấy của mình
mà bao trùm cả thân thể mình, làm cho toàn thân thể mình không có chỗ nào mà
không được bao trùm bởi tâm thanh tịnh ấy, cũng như một người kia choàng lên một
cái áo dài tới bảy hoặc tám sải, từ đầu tới chân, không nơi nào mà thân thể
không được chiếc áo ấy bao phủ." Và khi thân ta được khinh an, nhẹ nhàng thì tâm
ta cũng sẽ được thư thái, an vui.
Địa hành thần thông
Tôi nghe kể rằng, nơi nào có bước chân an lạc của một người tỉnh thức thì
nơi ấy suối sẽ được trong hơn và cây lá cũng xanh tươi hơn. Như vậy thì chỉ sự có mặt của
một người có hạnh phúc thôi cũng đã giúp ích cho sự sống chung
quanh rất nhiều rồi, phải không bạn? Thiền sư Lâm tế có nói
về địa hành thần thông, ngài nói
bước đi trên mặt đất là một phép lạ.
Người ta thường nói phép lạ là đi trên nước, đi trên mây, còn Ngài nói phép lạ
là đi trên mặt đất. Sự tu học không mang ta
đi vào một thế giới mênh mông, xa xôi nào đó, mà nó giúp ta thật sự có mặt với
sự sống, ý thức và tiếp xúc được với những gì đang xảy ra.
Tổ nhắc nhở chúng ta rằng, giải thoát chỉ có thể có mặt
trong giờ phút hiện tại, và nó biểu hiện trong mỗi hơi thở và bước chân của ta. Chúng ta tuy sống trong hiện tại, nhưng
thường lang thang trên mặt đất của ngày hôm qua với
những nuối tiếc, hoặc bận rộn chạy theo lo âu của những ngày sắp tới.
Nếu ta có khả năng trở về, và đi trên mặt đất này bằng những bước chân
chậm rãi và an ổn trong giờ phút hiện tại, thì đó là
một phép lạ nhiệm mầu.
Nhà văn Natalie Goldberg kể, có lần trong một lớp dạy về viết văn tại San
Francisco, bà mời mọi người cùng đi thiền hành ngoài phố. Hôm ấy nhóm của bà đi ngang qua một công
viên, nơi ấy đang có một cuộc diễn hành rất đông người ở phía bên kia đường.
Họ mặc những y phục sặc sỡ, vui hát, ca múa trên những chiếc
xe kiệu rước đầy màu sắc.
Nhóm của bà chậm rãi im lặng đi thiền hành với nhau băng qua công viên.
Bỗng nhiên mọi người trong cuộc diễn hành ở bên kia
đều dừng lại, luôn cả những người đang đứng xem, và tất cả đều nhìn sang nhóm
của bà. Những bước chân chậm rãi và thinh lặng có thể làm ngưng lại cả một
cuộc diễn hành.
Trên con đường tu học, chúng ta đâu cần thiết phải học hết những giáo lý cao xa
hoặc làm một việc gì lớn lao lắm phải không bạn. Mỉm một nụ cười, trở về với một hơi thở, bước một bước chân thảnh
thơi... cũng có thể là những phép lạ giữa một cuộc sống căng thẳng và quá bận
rộn.
Tôi nghĩ con đường tu học cũng chỉ bắt đầu từ ngay ở
nơi này bằng những bước chân nhỏ ấy, khi ta bước ra khỏi chiếc gối ngồi thiền
của mình.