Minh Đức Triều Tâm Ảnh
Trên
con đường mòn nhỏ dẫn vào khu rừng u tịch, khi ấy vào khoảng giờ
Thân, một kiếm khách giang hồ đang lê từng bước chân khập khiễng ra vẻ
không còn hơi sức. Trong ánh chiều tà, y cúi gập tới đằng trước, bóng đổ dài
theo vệ đường; tay trái chống lên đầu gối trái, tay phải quài ra sau nắm
chặt đốc kiếm; cứ thế, y tiến lên, chậm rãi, mệt mề...
Đến chân dốc đứng cheo
leo cạnh chiếc cầu gỗ mục, y dừng lại thở một hơi dài...
Đấy là một
thanh niên cường tráng, vận chiếc lam y đã thủng rách nhiều chỗ, đầu quấn chiếc
khăn xanh lấm len những vệt máu đã khô cứng. Trên khuôn
mặt sạm đen phong trần, thanh tú, những vệt sây sứt do đao kiếm còn hằn những
nét chỉ đỏ, chợt ứa ra những giọt lệ nóng hổi. Y khóc. Y khóc mà đôi mắt đen tròn đầy đặn
không hề động đậy. Từng giọt, từng giọt như được rỉ ra
từ hai kẻ hở của một sườn núi yên lặng, bò qua má, xuống cằm, từ từ qua cổ rồi
len thấm vào vuông áo vải. Tay phải của thanh niên vẫn không rời đốc kiếm,
y chậm rãi quay lại rồi đứng bất động, đăm đăm nhìn vào phương trời mù mịt dưới
xa - nơi y đã đi qua - bây giờ chỉ còn bàng bạc trong màu khói lam nhạt của
chiều hôm.
Một cánh chim rừng từ tàng cây
sanh phủ dày bên bờ suối kêu chiêm chiếp rồi tung mình
khuất sau rặng cây xanh. Cảnh núi rừng trong buổi xế tà tịch
mịch lạ.
Chợt có tiếng
vó ngựa từ xa vọng lại. Một chốc, từ cuối con đường dốc thoải, bóng con tuấn mã hiện ra,
càng lúc càng rõ nét. Trên lưng ngụa, một cô gái chừng hơn hai mươi tuổi,
ngang lưng đeo một thanh trường kiếm, dung mạo chim sa
cá lặn. Người chưa đến mà tiếng nói đã vang vang cả một triền thung lũng:
- Sư ca ơi.. Sư ca! Sao sư ca đành đoạn bỏ tiểu muội mà đi! Sư ca ơi...
sư ca!
Bóng ngựa lướt nhanh cuốn
theo vó một luồng bụi đỏ. Thoáng thấy thanh niên, cô
gái buông lỏng dây cương, trong mắt thoáng hiện nỗi vui mừng. Nàng nhảy
xuống ngựa, nụ cười tươi như hoa:
- Sư ca! Sao sư ca nhìn sững tiểu muội như thế? Sao
sư ca bỏ đi mà không nói với tiểu muội một lời?
Thanh niên
chẳng có một xúc cảm nào từ khi cô gái xuất hiện. Những hạt lệ đã khô
nhưng tròng đen vẫn giữ nguyên vị trí không hề lay động. Một chiếc lá vàng nhỏ rơi xuống,
chao lượn mấy vòng giữa không gian rồi bám hờ trên vai áo, cũng yên lặng.
Cô gái quấn cương qua đầu con
ngựa bạch, vuốt lại chiếc khăn hồng, sửa lại đốc kiếm rồi khoa đôi hài nhung đỏ
bước lại gần.
- Tiểu muội đã ruổi ngựa mấy
chục dặm đường mới theo kịp sư ca. Lạy trời run rủi,
chứ sư ca rồi như chim rừng hạc nội biết đâu mà tìm!
Cô gái đứng
dừng lại cách thanh niên khoảng vài trượng.
- À! Sư ca bị
thương ư?
Nàng chợt như hốt hoảng rồi
tiếp:
- Ai? Ai có
thể làm cho sư ca bị thương? Tên đại ma đầu nào đã dùng độc kế ám toán sư ca?
Thanh niên không trả lời,
tay phải của y vẫn còn trong tư thế quài ra phía sau nắm chặt đốc kiếm.
- Rẹt...!
Một làn sáng xanh nháng lên, cô
gái đã rút kiếm ra khỏi vỏ, đôi mắt long lanh, miệng mỉm nụ cười dịu dàng:
- Sư ca ơi! Giang hồ từ các mạn
sông Hoài, sông Trường, cho chí Yên Kinh, Trường An,
Giang Nam thường đồn đãi rằng: Không kiếm Trấn ma Đỗ Đồng Triều chưa một lần đào
thoát dù một phần sống, ngàn phần chết. Thế thì hôm nay phải
có sự bí mật nào nên sư ca mới bỏ chạy?
Thanh niên nhúc nhích tia mắt, bình thản nhìn qua hướng cô gái, mấp máy môi trả
lời:
- Ta không chạy. Ta đi!
Cô gái quay thanh kiếm một vòng
trên không, những ngón tay
trắng hồng như búp sen khẽ nắm đầu mũi kiếm, cười nói:
- Ồ! Thế thì tiếng đồn quả đã
không ngoa! Sư ca ạ, sư ca đi, nghĩa là sư ca đã đơn thân đại thắng quần hồ?
- Ta không thắng!
Cô gái dùng ngón tay trỏ búng mũi kiếm lên cao, thân kiếm lượn nửa vòng hình
bán nguyệt, đốc kiếm rơi nhẹ nhàng vào bàn tay phải của nàng.
- Sư ca bị thương khắp người
như thế thật là đau lòng tiểu muội lắm! Vô lẽ sư ca lại bại?
- Ta không bại!
Cô gái tròn xoe đôi mắt:
- Ồ! Có kỳ lạ
không chứ? Giang hồ cũng thường đồn đãi rằng: Không kiếm Trấn ma Đỗ Đồng
Triều là một kiếm khách của Phật môn, y không bao giờ nói dối!
Thanh niên vẫn đáp hờ hững:
- Phải mà. Ta không hề nói dối!
Cô gái đôi mắt long lên, chiếc
hài nhung đỏ bên phải chợt nhích tới, bước qua trái nửa bộ, tay trái quàng ra
sau, tay phải đưa mũi kiếm chênh chếch lên trời.
- Sư ca ơi! Điều này tiểu muội cũng có nghe đồn, nhưng hôm nay mới được mục kích
tận tường. Không kiếm Trấn ma Đỗ Đồng Triều thường dùng bất biến mà ứng
với vạn biến; tay phải y luôn hờm sẵn đốc kiếm, tư thế dung mạo dường như buông
thả hững hờ mà nội khí thường huân tụ cụ túc ở thượng phần đơn điền; bao giờ y
cũng là kẻ xuất chiêu sau mà chiếm thượng phong.
- Phải rồi!!
- Bởi vậy tiểu muội cũng ngại
lắm nên thủ bộ trước.
- Thế là phải. Từ lúc hạ sơn đến nay, ta chưa một lần chiếm tiên cơ của thiên hạ. Còn điều này nữa, ta tuyệt đối không ra chiêu đối với sáu hạng
người.
- Ồ! Vậy ư?
Điều đó thì tiểu muội chưa nghe được rõ ràng, phải tự miệng sư ca nói ra tiểu
muội mới tin được.
- Thứ nhất là sa-môn và
ni cô; thứ hai là lão phu lão phụ; thứ ba là kẻ tật nguyền; thứ tư là đàn
bà mang thai; thứ năm là trai gái vị thành niên; thứ sáu là kẻ đã ngã ngựa...
- Ồ! Thật là bậc đại nhân đại
dũng! Tây Sơn Cuồng Khách Mạc Chấn Vi, Nam Nhạc Túy Tiên Lãng Thụy Ông mà còn
phải hạ kiếm nếu nơi nào có sự xuất hiện của Không kiếm Trấn ma thay; huống hồ
gì tiểu muội chỉ là một yêu nữ hồng quần tiểu tốt vô danh! Xin
sư ca dong thứ.
- Khỏi. Ngươi cứ xuất chiêu đi!
- Sao sư ca lại nói thế?
Tấm lòng của tiểu muội đối với sư ca thế nào thì sư ca đã biết. Tiểu muội
nào dám xuất chiêu với sư ca. Tiểu muội chỉ đề phòng những khi sư ca hắt hủi
tiểu muội mà ra đòn thẳng
tay bất ngờ đấy thôi. Sư ca ơi! Sư ca
tệ bạc với tiểu muội lắm, sư ca biết không?
Thanh niên im
lặng.
Cô gái giọng nói càng lúc càng
thê lương:
- Sư ca bị thương, tiểu muội
thấy mình như đoạn từng khúc ruột, những muốn kề bên để han
hỏi, lương liệu thuốc thang mà sư ca cứ mặt lạnh như tiền, quả tim thì trơ trơ
như đá. Vậy lỡ sư ca có mệnh hệ nào thì tiểu muội đành ôm hận mà về chín
suối thôi.
- Phải rồi! Ta bị cả hàng chục
vết thương, giờ không còn một chút khí lực nào. Ngươi có muốn giết ta thì ra
tay đi, vĩnh viễn ta chẳng đem lòng oán hận. Ngươi nói nhiều quá!
- Thế ư? Tiểu muội cảm nghe trong hơi thở và giọng nói của sư ca có vẻ như là
“trung khí bất túc”. Điều này chứng tỏ sư ca bị cả nội
lẫn ngoại thương, nhưng tại sao sư ca vẫn hờm sẵn đốc kiếm như vậy?
Thanh niên cười rộ:
- Ồ! Ta có cố ý thủ kiếm đâu.
Cô gái có vẻ tức tối:
- Thế thì tay ai quài ra sau đốc kiếm như thế?
- Tay ta chứ ai!
Cô gái hét lên:
- Trước mắt tiểu muội mà sư ca
còn nói dối đến mặt dạn mày dày thế ư?
Thanh niên chợt hú lên một
tiếng dài, khu rừng vang động không ngớt; những cánh chim chiều từ trong các lùm
cây tán loạn bay lượn tứ tung; chung quanh đấy khoảng
vài trượng, lá cây rụng rã ào ào như bị một cơn lốc bão.
- Hồng Diện Nương! Hồng Phấn La
Sát! Đỗ Đồng Triều này dù sao cũng là kẻ nam nhi
trên đời, một lời nói ra xem nặng bằng non, còn tin hay không tin đó là quyền
của ngươi. Tiếng sư tử hống vừa rồi là kết tụ của tất cả chân khí còn lại.
Ngươi hạ thủ đi thôi!
Thấy thanh
niên đã bị thương trầm trọng mà còn thần oai lẫm lẫm như thế, cô gái không rét
mà run.
Khi thanh niên cất tiếng hú thì cô gái đã hoành thân nhảy vọt
ra xa, bây giờ đã trở lại.
- Tay sư ca rõ ràng đang thủ hờ
đốc kiếm mà sư ca cứ bảo rằng không. Tiểu muội chẳng dám trách
ai mà chỉ tủi phận mình đã chọn lầm thần tượng. Thôi, từ rày tiểu muội
chẳng dám quấy rầy bậc quân tử nữa! Giang hồ mênh mông ắt hẳn còn có ngày tái
ngộ...
Cô gái nói xong, hạ thanh kiếm
xuống, cúi đầu theo
tư thế “liên hoa nghinh Phật”, kiếu từ...
Thanh niên đôi mắt sáng rực như
điện rồi buông rủ xuống, lờ đờ, nói lớn:
- La sát yêu hoa tiễn! Hay lắm!
Thanh niên nói chưa dứt thì ba
mũi ám tiễn từ phía cô gái đã bay đến trước mặt nhanh như luồng sao xẹt, hướng
đến các trọng huyệt ở cổ và ở tay - những mũi tên đằng chuôi có đính những bông
sen nhỏ bằng lụa không ngớt rung rinh.
Cô gái phóng
ám khí xong, nhún mình một cái, người đã lạng ra xa, đứng vừa vặn trên một tảng
đá cao.
- Sư ca ơi! Tiểu muội cung kính
dùng thế “liên hoa nghinh Phật” để dâng tặng sư ca ba đóa hồng liên, chứng tỏ
tiểu muội thương kính sư ca như thần như Phật, sao sư ca không hoan hỷ đưa tay
đón nhận mà lại bỡn cợt dùng nội lực hút dính vào người như thế? Sư ca coi
thường tiểu muội như thế thì thôi!
Khuôn mặt thanh niên thoáng
chốc biến đổi, nhưng y đã gượng lấy sắc bình thường rồi nói:
- La sát yêu hoa tiễn chỉ một
vài khắc là độc tố lan khắp cơ thể, chạy đến tim thì dù Biển Thước, Hoa Đà cũng
không còn cơ cứu vãn. Hồng Phấn nương tử! Ta tuyệt đối không thù hằn gì ngươi
cả, nhưng trước khi chết, ít nhất ngươi cũng cho ta hiểu rõ ngọn nguồn, tại sao
ngươi lại oán độc đối với ta lắm vậy?
- Sư ca nói thế thì thôi!
Tiểu muội đem lòng thương tưởng sư ca đã không hết thì có đâu lại để dạ oán ghét
sư ca? Tiểu muội trộm nghĩ rằng, sư ca là một kỳ nam tử, là một đóa hoa
ưu tú trong võ lâm, nếu không giữ sư ca cho riêng mình thì làm sao một nữ ma đầu
như tiểu muội lại tranh đoạt nổi với giang hồ, với những hạng thuyền quyên thục
nữ trong đời?
- Vì vậy nên ngươi giết ta?
- Tiểu muội không giết.
Tiểu muội không hề giết sư ca. Giết sư ca thì tiểu muội làm sao còn sống được?
Thanh niên mỉm cười dịu dàng:
- Ngươi không giết ta thật, mà
ngươi chỉ phóng ba mũi tên kỳ độc vào cái thân “ngũ ấm vốn không” này thôi!
- Không phải mà! Sư ca nhạo
tiểu muội làm chi!
Thanh niên nghiêm trang nhìn cô
gái, buông từng tiếng một:
- Ngươi làm việc ác đức, ta
ngăn. Ngươi vì tình ái hoang dâm mà giết người vô cớ, ta cấm.
Bao giờ ta cũng nhún nhường, nhã nhặn tìm cách dẫn ngươi về
với lương tâm, về với con đường phải.
Trong quãng đời hành hiệp, ta chưa một lần vô lễ với ngươi?
Ở Trường An năm xưa, đã hai lần ta cứu ngươi thoát khỏi bàn
tay dâm đầu của Đại Diệu Thủ Phong Tình Khách. Và không dưới bảy lần ta
đưa ngươi ra khỏi sự vây bủa của Đông Hải Triêu Dương Bang. Đã biết bao nhiêu
lần ngươi gài bẫy ta phạm những giới cấm của sư môn, dẫu thế, ta chẳng phiền
trách gì ngươi mà chỉ tìm cách dẫn ngươi về với chánh đạo...
Nghỉ một chút dường như để lấy
lại khí lực, thanh niên tiếp:
- Thế đấy! Hồng Phấn nương tử
ơi! Dẫu ở gần hay xa, dẫu ngươi tội lỗi nhiều hay ít, ta chưa bao giờ dám khinh
ngươi. Trong ta, không có oán ghét và thù hận... Thế mà... bây
giờ ngươi lại giết ta.
Thanh niên
nói một thôi dài, người y cúi gập xuống. Thiếu nữ òa khóc.
- Sư ca ôi! Tiểu muội không
giết, tiểu muội yêu sư ca còn hơn là mạng sống của mình nữa!
Thanh niên thở ra, khuôn mặt
ngả màu tím đen, đôi mắt lờ đờ, miệng lẩm nhẩm:
- Phàm kẻ xuống núi hành đạo,
trước tiên là phải có kiếm, có ma. Thầy đặt Pháp danh cho con là “Không kiếm
Trấn ma”, có phải là để cho con ngộ được điều này: Kiếm tuy có mà cũng dường như không, dùng
tâm mà vệ đạo giáng ma chứ không phải dùng kiếm mà vệ đạo giáng ma!
Kiếm ấy chỉ là phương tiện hạ thừa.
Bao nhiêu năm qua, kiếm này đã coi như không, mà ma kia vẫn còn đó... Thế thì... Thế thì... Ta đã “Không kiếm
Trấn ma chưa?”
Một cơn gió núi lạnh lẽo lùa
qua, thanh niên đôi chân run run lảo đảo, nhưng y cố trấn tỉnh gượng đứng lại...
Chợt trong tiếng gió, y nghe rõ mồn một giọng nói khàn khàn, già nua:
- Không kiếm Trấn ma con!
Không kiếm Trấn ma chỉ mới là giai đoạn đầu tiên của một hành giả kiếm đạo.
Cuối giai đoạn ấy, con phải thật sự thấy rõ “kiếm đã không rồi mà ma kia cũng
không!”
Thanh niên chợt ngửa mặt nói
lớn giữa hư không:
- Thầy ơi! Gần một năm nay con
đã không hề trả chiêu. Có kiếm mà cũng dường như không, có ma mà cũng dường như
không, vậy thì có phải...
- Thế thì ta sẽ cho con lên
non. Lên non để con có cơ hội thể nghiệm cái chặng đường cuối cùng của
một hành giả kiếm đạo: người cũng không!
Thanh niên chợt mỉm cười, vừa
nói vừa đổ ập chiếc thân về phía trước:
- Hay quá! Thầy ơi! Con đã được
lên non. Hay quá! Thầy ơi! Kiếm không, Ma không, mà
Người cũng không!
Thiếu nữ chạy
nhanh lại, nhổ mạnh mũi ám tiễn ở ngực và cổ. Khi đưa tay ra định nhổ mũi tên ở cánh tay cầm đốc kiếm, nàng sững
lại: cánh tay thanh niên đã bị ai chém gãy rồi họ cột chặt vào đốc kiếm bằng sợi
gân tê ngưu.
- Ồ! Y đã không nói dối!
Cô gái òa
khóc, rồi chợt hớt hải lần tìm phương thuốc chữa thương.
Núi rừng hoàng hôn đang đi vào sẫm tối.