Thích Thái
Hòa
Ba chú điệu đi tụng kinh xong, tôi thưởng ba chú bốn hộp yaour.
Một điệu hỏi: “Thầy
cho bốn hộp
mà con ba điệu
làm sao mà
chia? Tôi nói:
“Tùy các con”.
Trưa lại, tôi gọi mấy chú điệu lại hỏi, mấy con đã phân chia yaour cho nhau như thế nào?
Một điệu trả lời:
Ba đứa con ba hộp,
còn một hộp
con chia cho điệu Thành.
Tôi nói: “Điệu
Thành không gieo
nhân sao lại
hưởng quả? Điệu
Thành lợi dụng nhân quả của người khác là không tốt, là tội cho Điệu Thành.
Một điệu thưa: “Con chia ba
điệu ba hộp, hộp
còn lại con chia
ba, cho ba
người đều nhau.
Tôi nói: “Nếu
như vậy, thì quá
sòng phẳng, sòng
phẳng đến mức lạnh lùng
và khủng khiếp”.
Một điệu khác nói:
“Bạch Thầy, thế thì
phải chia thế nào?
Tôi nói: Điệu
nào được trao trách
nhiệm phân chia, điệu
ấy phải chia cái
tốt cho người, cái xấu
cho mình, cái
nhiều cho người, cái ít
cho mình.
Tại sao? Vì người được giao cho trách nhiệm phân chia, tự nó đã có được một danh dự rất lớn rồi, không cần phải quan tâm đến vật chia cho mình nữa.
ảnh- Điệu: Lời kinh chiều, chùa Thiên Mụ
Cái tốt, cái
lợi thì nhường cho người,
cái thiệt hại,
cái xấu thì
để lại cho mình,
đó là hạnh
của bậc đại nhân ở trong
đời; còn nếu cái
tốt, cái lợi để
dành cho mình,
cái xấu, cái
thiệt hại thì đưa
cho người khác, đó
là cách hành
xử của kẻ phàm
phu. Vì vậy,
họ bị mọi người
oán đối không dứt,
thù hiềm bất
tận, nhân cách của
họ bị hư hỏng,
và bè bạn
tránh xa.
Người xưa nói: “Ở nhà
vườn, ăn cau sâu”. Câu ấy, có một nội dung hành xử rất đẹp và rất đạo lý.
Vậy, các con phải nhớ và thực tập mỗi ngày, để mỗi ngày các con lớn lên trong chất liệu trí tuệ và từ bi.
Ba chú điệu,
đều chắp tay vâng lời
và kính lễ,
rồi lui ra trong
niềm vui và sự
hiểu biết mới.