Nguyên Minh
Kinh Pháp hoa, phẩm thứ 20 có tựa đề là Thường Bất Khinh Bồ Tát.
Đây là phẩm kinh đặc biệt nói về một tiền thân của đức Phật Thích-ca khi ngài
còn hành đạo Bồ Tát. Trong phẩm kinh này, đức Phật nhấn
mạnh rằng nhờ vào việc nhận hiểu và thuyết giảng kinh Pháp Hoa nên ngài đã được
sớm thành Chánh giác. Tuy nhiên, điều đáng lưu ý nhất lại nằm ở phần đầu phẩm kinh, khi
đức Phật nói về pháp môn tu tập mà ngài đã thực hành rất lâu để dẫn đến khả năng
nhận hiểu được kinh Pháp Hoa.
Vị Bồ Tát mang danh hiệu Thường Bất Khinh trong phẩm kinh này
có một pháp tu hết sức đặc biệt. Kinh văn nói rằng: “而是比丘不專讀誦經典,但行禮拜
- Nhi thị tỳ-kheo bất chuyên độc tụng kinh điển, đãn hành lễ bái.”
(Nhưng vị tỳ-kheo ấy không chuyên tụng đọc kinh điển, chỉ thực hành lễ bái.)
Như vậy, vị Bồ Tát Thường Bất Khinh này không chú tâm vào việc
tụng đọc kinh điển, mà sự tu tập của Ngài chỉ được biểu hiện qua việc thực hành
lễ bái.
Ngài lễ bái những ai? Thật kỳ lạ, ngài không chỉ lễ bái
chư Phật - vì điều đó là tất nhiên - mà còn lễ bái tất cả Bốn chúng đệ tử Phật,
bao gồm các vị tỳ-kheo, tỳ-kheo ni và nam, nữ cư sĩ, không cần phân biệt là
những người ấy có công phu tu tập như thế nào! Mỗi khi được gặp bất kỳ một
tỳ-kheo hay tỳ-kheo ni hoặc cư sĩ nam, cư sĩ nữ... ngài đều thành tâm lễ bái và
xưng tán rằng: “Tôi rất tôn kính các ngài, không dám xem thường. Vì sao vậy? Vì các ngài đều thực hành đạo
Bồ Tát, rồi đây đều sẽ thành Phật.”
Sự lễ bái của ngài rất chân thành và nhiệt tâm. Thậm
chí mỗi khi nhìn thấy từ xa một vị tỳ-kheo hay tỳ-kheo ni
hoặc cư sĩ nam, cư sĩ nữ, ngài đều vội vã đến gần để lễ bái và xưng tán: “Tôi
không dám xem thường các ngài. Các ngài rồi đây đều sẽ thành
Phật.”
Mà những kẻ được ngài lễ bái đó là người như thế nào?
Cũng theo kinh văn, thì đó là thời mà đức Phật đã nhập diệt, Chánh pháp đã diệt
mất, và đang thời Tượng pháp ấy thì những tỳ-kheo kiêu căng tự mãn (tăng thượng
mạn) chiếm ưu thế rất lớn. Trong một thời đại nhiễu nhương như thế mà vị Bồ Tát
này vẫn luôn giữ vững được niềm tin vào tánh Phật tiềm tàng trong mỗi con người,
hay khả năng sẽ thành Phật trong tương lai, đúng như yếu chỉ mà đức Phật muốn
truyền dạy trong kinh Pháp Hoa.
Phẩm kinh này cũng mô tả rõ sự suy kém về đạo đức của rất nhiều người trong Bốn
chúng đệ tử Phật vào thời ấy: Khi nghe lời xưng tán của Bồ Tát Thường Bất Khinh,
họ liền nổi tâm sân nhuế, giận dữ, lớn tiếng mắng chửi ngài, thậm chí còn đuổi
đánh bằng gậy gộc hay dùng gạch đá mà ném vào ngài. Những lúc như thế, ngài chỉ
tránh né trốn chạy chứ không hề kháng cự, cũng không sinh lòng oán giận bực tức,
vẫn kiên trì xưng tán rằng: “Các ngài rồi đây đều sẽ thành Phật.”
Trải qua nhiều năm như thế mà vị Bồ Tát này vẫn giữ tâm nhẫn
nhục khiêm hạ không hề thay đổi, vẫn một lòng vững tin vào tánh Phật tiềm tàng
trong mỗi chúng sinh. Chính nhờ vậy mà đến lúc ngài sắp qua đời liền có sự cảm ứng, giữa
hư không bỗng nghe được đầy đủ những lời đức Phật trước đây đã thuyết giảng kinh
Pháp Hoa. Hơn thế nữa, vào lúc ấy ngài còn có đủ năng
lực trí tuệ để nhận hiểu, thọ trì trọn bộ kinh. Sau khi thọ trì liền được
cả sáu căn thanh tịnh: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý. Nhờ sáu căn thanh tịnh
nên tuổi thọ liền tăng thêm, chẳng những lúc ấy không chết mà còn được sống thêm
nhiều năm nữa để rộng vì người khác mà thuyết giảng kinh Pháp Hoa.
Đối với tôi, câu chuyện về Bồ Tát Thường Bất Khinh trong kinh
Pháp Hoa là một hình ảnh rất đẹp và tạo ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Pháp môn tu tập của ngài có ý nghĩa rất lớn và vô cùng thích hợp với thời đại
chúng ta. Những gì Bồ Tát Thường Bất Khinh đã làm không
phải là quá khó khăn đối với chúng ta, bởi bất cứ ai trong chúng ta cũng đều có
thể cố gắng thực hành như ngài, một khi đã hiểu được ý nghĩa pháp môn mà ngài tu
tập.
Điều trước tiên cần lưu ý là trước khi được nghe kinh Pháp Hoa vào lúc sắp chết,
ngài Thường Bất Khinh không có gì tỏ ra là một vị tu hành chứng ngộ. Những gì
chúng ta có thể thấy được nơi ngài chỉ là một niềm tin kiên trì vào lời Phật dạy:
“Tất cả chúng sinh đều có tánh Phật.” Và dựa vào niềm tin đó, ngài luôn giữ lòng
cung kính, tôn trọng đối với tất cả những ai đang tu tập pháp Phật, ngay cả khi
những người ấy biểu lộ hành vi hung hăng, thô lỗ đầy sân hận đối với ngài. Sự cung kính
đó được thể hiện với một tâm nhẫn nhục gần như không giới hạn, vì trải qua rất
nhiều năm chịu đựng sự nhục mạ, mắng chưởi cũng như đuổi đánh, nhưng ngài vẫn
không hề sinh lòng bực tức hay oán giận.
Và niềm tin của Bồ Tát Thường Bất Khinh đã được chứng minh là một niềm tin hoàn
toàn đúng đắn, bởi kinh văn sau đó xác nhận rằng, những người đã từng khinh miệt,
xúc phạm ngài tuy đều phải trải qua nhiều kiếp thọ tội nơi địa ngục A-tỳ, nhưng
rồi sau khi trả xong nghiệp ác họ cũng đều được gặp lại chính ngài, nhận sự giáo
hóa của ngài để rồi phát tâm Bồ-đề, tiến sâu vào Phật pháp.
Điều đáng chú ý ở đây là, mặc dù không có một kiến thức uyên bác cũng như không
tụng đọc nhiều kinh điển, nhưng Bồ Tát Thường Bất Khinh đã xác lập được một niềm
tin sâu vững vào lời Phật dạy, kiên trì với niềm tin ấy ngay trong những hoàn
cảnh khắc nghiệt nhất, dễ đánh mất niềm tin nhất. Chính điều
này đã giúp ngài có thể giữ tâm khiêm hạ và nhẫn nhục nhận chịu mọi sự xúc phạm,
miệt thị, không hề khởi tâm oán ghét hay sân hận. Và quá trình tu tập đó
đã giúp thân tâm ngài trở nên thanh tịnh, tạo ra một sự cảm ứng hết sức kỳ diệu
vào lúc cuối đời: Ngài được nghe lại pháp âm của đức Phật thuyết giảng kinh Pháp
Hoa. Hơn thế nữa, với một thân tâm trải qua quá trình tu tập
nhuần nhuyễn, ngài đã có đủ khả năng để nhận hiểu và thọ trì ngay bộ kinh Đại
thừa quý giá này. Kết quả là ngài lập tức đạt được sáu căn thanh tịnh,
tuổi thọ được tăng thêm, đồng thời cũng khai mở trí tuệ để có thể diễn giảng
kinh Pháp Hoa với nhiều người trong nhiều năm sau đó.
Ý nghĩa sâu xa ẩn chứa trong pháp môn tu tập của Bồ Tát Thường
Bất Khinh chính là sự phá trừ chấp ngã. Khi đặt niềm
tin kiên cố vào tánh Phật tiềm tàng nơi tất cả những người khác, chắc chắn ngài
cũng không thể không tin vào tánh Phật của chính mình.
Thế nhưng, ngài vẫn luôn thật lòng tôn kính, lễ lạy tất cả mọi người khác vì tin
vào tánh Phật của họ.
Điều này cho thấy ngài đã có sự quán chiếu sâu xa và không còn
bị sự chi phối, thúc giục của bản ngã như hầu hết chúng ta.
Vì thế, thay vì vuốt ve, ôm ấp và đề cao “cái tôi” của mình như thói thường,
ngài lại thành tâm thành ý tôn kính, lễ lạy người khác một cách thường xuyên và
kiên trì cho đến suốt cuộc đời mình.
Hơn thế nữa, khi “cái tôi” của ngài bị khinh miệt, thậm chí là
xúc phạm nghiêm trọng, ngài vẫn không vì thế mà sinh tâm bực tức hay oán giận.
Chính tinh thần “vô ngã” này đã giúp ngài thoát khỏi mọi ảnh hưởng chi phối,
trói buộc của sự chấp ngã, vốn là nguyên nhân phổ biến dẫn đến sự mê muội và
hành xử phi lý ở hầu hết chúng ta.
Kính lễ, tôn trọng người khác để đối trị tâm chấp ngã là một
pháp môn thực sự tuyệt vời và vô cùng hiệu quả.
Khi biết chân thành nhìn nhận và tôn trọng giá trị tốt đẹp nơi
người khác, chúng ta sẽ dẹp bỏ được tâm chấp ngã nơi bản thân mình, và nhờ đó mà
có thể nhận thức về thực tại một cách đúng thật hơn.
Phần lớn chúng ta rất khó có được một niềm tin kiên định như Bồ Tát Thường Bất
Khinh, và nguyên nhân thường là do ta luôn tự đề cao bản ngã của mình một cách
thái quá, không đúng thật. Với khuynh hướng này, việc kính phục và đặt niềm tin
vào người khác trở nên khó khăn hơn rất nhiều, ngay cả khi đó người rất xứng
đáng để ta tin tưởng.
Như đã nói, việc xác lập niềm tin về những vấn đề vượt ngoài khả năng nhận thức
toàn diện của chúng ta hoàn toàn không đơn giản. Một mặt, nếu chúng ta đặt niềm
tin một cách dễ dãi và mù quáng, ta sẽ có thể bị dẫn dắt vào những con đường sai
trái, lệch lạc. Mặt khác, việc đòi hỏi kiểm chứng hay tự mình nhận hiểu cụ thể
vấn đề trước khi đặt niềm tin lại là bất khả thi khi vấn đề vượt ra ngoài khả
năng nhận thức của chúng ta.
Vì thế, để xác lập niềm tin kiên định vào những lời Phật dạy, một mặt chúng ta
cần phải biết vận dụng sự suy xét và đối chiếu với thực tế hành trì để thấy được
những giá trị chân thật, chuẩn xác và đầy lợi lạc của những lời dạy đó, nhưng
mặt khác chúng ta cũng cần phải thấy biết và đặt niềm tin vào nhân cách siêu
tuyệt cũng như trí tuệ sáng suốt và tâm từ bi vô lượng vô biên của đức Phật.
Điều này là hoàn toàn có thể nhận biết được qua những gì ta đọc thấy trong kinh
điển cũng như qua sự thực hành những lời Phật dạy.
Niềm tin của Bồ Tát Thường Bất Khinh chắc chắn cũng là một
niềm tin như thế.
Tự thân ngài không thể có đủ năng lực trí tuệ để nhìn thấy tánh Phật nơi những
người khác, nhất là nơi những người đang hung hăng, thô lỗ với ngài. Nhưng ngài
có thể tin chắc được vào điều đó chính là nhờ sự tin tưởng tuyệt đối vào đức
Phật, bậc giác ngộ mà ngài đã quy y, và với sự tin tưởng đó ngài đã tin chắc
được vào những gì Phật dạy.
Một trong những sai lầm của chúng ta ngày nay là luôn muốn
phán xét tất cả, ngay cả với những điều vượt ngoài khả năng nhận thức của mình.
Điều nghịch lý là, khuynh hướng này có vẻ như càng rõ nét hơn ở những người tỏ
ra uyên bác, thông tuệ và tự nhận là mình đã hoàn toàn hiểu thấu những lời Phật
dạy. Chính do khuynh hướng này mà nhiều người chỉ đặt niềm tin vào kinh
điển Pali, mà họ gọi là kinh điển Nguyên thủy, vì qua sự phán xét của họ thì
những kinh điển này là có thể kiểm chứng, hợp lý và có thể hiểu được.
Ngược lại, những kinh Đại thừa luôn đề cập đến những vấn đề trừu tượng và sâu xa,
vượt ngoài khả năng nhận hiểu và phán xét nên có nhiều người đã không chấp nhận.
Quả thật, nếu không có một niềm tin sâu vững vào đức Phật như một bậc thầy trí
tuệ siêu việt, thì thật khó mà có thể tin nhận được kinh điển Đại thừa, bởi
những gì đề cập trong kinh hầu hết đều là vượt ngoài giới hạn nhận thức của
chúng ta. Thế nhưng, nếu chỉ giới hạn trong phạm vi
nhận thức - vốn còn mê lầm - của chúng ta thì làm sao vượt thoát sinh tử?
Và như vậy thì đức Phật đâu cần phải đản sinh nơi cõi đời này?
Chúng ta cần xét đến một thực tế lịch sử là đã hơn 2.500 năm qua chưa từng có
một vị Phật thứ hai sau đức Phật Thích-ca Mâu-ni, và những gì được biết về đức
Phật là hoàn toàn vượt quá khả năng tưởng tượng, hình dung của chúng ta về bất
kỳ con người nào khác. Bất kỳ quyển kinh nào trong số hàng ngàn quyển kinh do
ngài thuyết dạy đều hàm chứa những nội dung sâu xa và uyên bác hơn hẳn so với
bất kỳ tác phẩm nào khác của những tác giả kiệt xuất trong nhân loại.
Bất kỳ lời dạy nào trong vô số những lời ngài đã truyền lại qua kinh điển đều có
thể xem là những câu châm ngôn sâu sắc hàm chứa triết lý sâu xa và thông tuệ, có
công năng dẫn dắt chúng ta trong cuộc sống.
Và hơn thế nữa, bất kỳ nội dung nào được tiếp nhận từ những lời dạy của đức Phật
cũng đều hướng đến một mục đích duy nhất, thiết thực và chính đáng, đó là mang
đến niềm hạnh phúc cho tất cả chúng ta ngay trong cuộc sống này cũng như mãi mãi
về sau.
Thế nhưng, bất chấp sự thật không thể phủ nhận vừa nêu trên, một số người sau
khi tự nhận là đã học hiểu những lời Phật dạy lại tự mãn đến mức hoài nghi về
tính hoàn hảo của những lời dạy đó. Họ lập luận rằng thời đại
đã thay đổi, con người đã thay đổi, và những lời dạy của đức Phật cũng cần phải
thay đổi để cho thích hợp. Nếu dựa trên cách suy nghĩ như thế thì người
ta hoàn toàn có thể tự ý “điều chỉnh”, “bổ sung” và “cắt xén” hay diễn giải
những lời Phật dạy dựa theo sự nhận hiểu của riêng mình, và như vậy sẽ là một
điều vô cùng nguy hại cho các thế hệ mai sau!
Một biểu hiện khác của khuynh hướng tự mãn thái quá này là một số hành giả Phật
giáo nhưng lại đi sâu vào lãnh vực của những học giả thế gian, rồi phô bày sự
uyên bác của mình bằng cách phân tích kinh điển theo như cách đối với các văn
bản thế tục, để rồi đi đến kết luận về cái gọi là “nguồn gốc” của một số kinh
điển Đại thừa. Tất nhiên, họ không trực tiếp nói rằng những kinh ấy không phải
do Phật thuyết, nhưng gián tiếp bày tỏ điều đó khi cho rằng những kinh ấy do
người sau viết ra vào khoảng thời gian này, thời gian nọ...
Những lập luận đó tuy có vẻ như rất “khoa học” nhưng lại là phiến diện, không
hợp lý và vấp phải sai lầm ngay từ căn bản. Kinh điển vốn là
những nội dung do đức Phật trực tiếp thuyết dạy, nên đã ra đời từ rất lâu trước
khi được định hình thành văn bản. Điều này hoàn toàn ngược lại với những văn bản thế tục thông thường,
vốn được các tác giả định hình thành văn bản rồi mới lưu hành.
Lấy ví dụ như khi ta nghiên cứu sách Thiền uyển tập anh, một văn bản cổ được tin
là đã ra đời vào thế kỷ 14 (khoảng năm 1337) nhưng đã qua sao chép nhiều lần
trước khi truyền đến chúng ta và bản khắc in cổ nhất còn giữ được đến nay được
thực hiện vào năm 1715. Trong trường hợp này, nếu ta phát hiện thêm được bất kỳ
văn bản nào khác có niên đại cổ xưa hơn, gần với thời điểm ra đời của tác phẩm
hơn, thì văn bản đó sẽ có giá trị đáng tin cậy hơn, có thể dùng để điều chỉnh
những sai lệch nếu có của các văn bản ra đời sau nó.
Nhưng trường hợp của kinh điển là hoàn toàn ngược lại.
Nội dung kinh điển đã được đức Phật thuyết giảng từ rất lâu trước khi các bản
văn kinh được định hình. Ngay cả lần kết tập đầu tiên do ngài Ca-diếp chủ trì
cũng chỉ trùng tuyên nội dung kinh điển để mọi người cùng ghi nhớ chứ chưa hề có
một bản văn kinh nào ra đời. Và trong suốt nhiều thế kỷ sau đó,
kinh điển vẫn chỉ tiếp tục được truyền lại qua sự ghi nhớ của những người thọ
trì chứ chưa được ghi chép thành văn bản.
Như vậy, thời điểm mà nội dung kinh điển được chính thức ghi
lại thành văn bản hoàn toàn không phải là thời điểm bộ kinh ấy ra đời.
Hơn nữa, do đặc điểm là nội dung có trước, văn bản có sau, nên khi khảo cứu về
mặt văn bản, ta hoàn toàn không thể căn cứ vào các văn bản cổ hơn để cho rằng nó
chính xác hơn, và những văn bản ra đời sau nếu có nội dung khác biệt cũng chưa
hẳn đã là do người sau thêm vào, mà có thể chỉ là do sự khác biệt từ khả năng
ghi nhớ của những người ghi chép lại.
Lấy ví dụ như khi nghiên cứu về kinh Pháp Hoa, có người dựa
vào việc so sánh các văn bản với niên đại khác nhau để đi đến kết luận là kinh
này được hình thành qua bốn giai đoạn. Giai đoạn thứ
nhất là người ta viết ra phần kệ tụng; giai đoạn thứ hai là người ta thêm vào
phần văn xuôi để giải thích phần kệ tụng. Do trật tự xuất hiện này nên
những câu kinh giới thiệu phần trùng tụng đều là không đúng, cần phải được sửa
với ý nghĩa ngược lại. Cụ thể, cuối phần văn xuôi thường ghi: “Bấy giờ, đức Thế
Tôn muốn tuyên lại nghĩa trên nên nói kệ rằng”, nhưng theo
trật tự xuất hiện như trên thì câu này phải sửa lại là: “Sau khi nói kệ rồi, đức
Thế Tôn mới giải thích bằng đoạn văn sau đây.”
Tiếp theo, giai đoạn thứ ba là phần văn xuôi nói trên
được tiếp tục phát triển, viết thêm vào nhiều hơn trước đó. Và
giai đoạn thứ tư là giai đoạn có nhiều phẩm kinh được thêm vào. Lý do là
vì sau khi sử dụng thì những người viết kinh mới “thấy được sự thiếu sót hoặc bị
chỉ trích” rồi mới thêm vào.
Những phân tích như trên là rất khoa học và cũng hoàn toàn hợp
lý khi ta so với quy trình nghiên cứu các văn bản thông thường. Tuy nhiên,
như đã nói ở phần trên, sai lầm căn bản ở đây là không xét đến - hoặc không chịu
thừa nhận - một sự thật hiển nhiên là: kinh Pháp Hoa vốn đã có từ trước, do đức
Phật thuyết giảng, còn tất cả văn bản kinh đều xuất hiện về sau. Nếu ta xét đến
yếu tố này thì việc các văn bản ra đời sau dài hơn không có nghĩa là chúng được
thêm vào, mà chỉ có nghĩa là chúng được truy xuất từ những bộ nhớ khác, bởi các
hành giả thọ trì và truyền tụng kinh Pháp Hoa không phải ai cũng có trí nhớ như
nhau, việc sai lệch đôi chút là điều khó tránh khỏi.
Lấy ví dụ, sau khi một diễn giả nào đó trình bày một vấn đề, những người dự
thính có thể sẽ viết lại thành những bản tường trình A, B, C... theo trí nhớ của
mỗi người. Như vậy, một người nghiên cứu khi đối chiếu các bản
tường trình này, không thể dựa vào yếu tố bản tường trình C được viết ra sau một
thời gian và có thêm một phần nào đó mà bản A hoặc B không có để kết luận rằng
người viết bản C đã tự ý thêm vào.
Vấn đề ở đây chỉ đơn giản là những người viết các bản A, B đã không nhớ được
phần nội dung mà người viết bản C vẫn còn nhớ được.
Trường hợp văn bản kinh Pháp Hoa cũng tương tự như vậy, tuy có
phức tạp hơn vì trải qua thời gian lâu dài hơn. Như vậy, việc đồng nhất sự ra đời của các văn bản kinh với sự ra đời
hay hình thành bộ kinh này là hoàn toàn sai lệch và võ đoán.
Và kết quả sẽ như thế nào?
Nếu những phân tích dựa vào văn bản như trên được tin cậy và thừa nhận là chính
xác, thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc bộ kinh này hoàn toàn không đáng tin
cậy, bởi ngay từ câu mở đầu “Như thị ngã văn” (Tôi nghe như thế này) đã là một
câu nói dối! Và những người “viết kinh” không tên tuổi kia,
vốn chẳng phải Phật thì làm sao có thể thuyết giảng đúng về cảnh giới của chư
Phật?
Nhưng tất cả chúng ta đều biết, trải qua bao nhiêu thế kỷ, những hành giả thọ
trì kinh Pháp Hoa số nhiều không thể tính đếm, các bậc Tổ sư chứng đắc nhờ vào
kinh này cũng không ít, chưa từng thấy vị nào lên tiếng nghi ngờ rằng kinh này
không phải do Phật thuyết giảng! Và nếu quả thật có những người viết ra được bộ
kinh này, hẳn cõi Ta-bà trong thời gian qua đã phải có rất nhiều vị Phật chứ
không chỉ là một đức Phật Thích-ca Mâu-ni mà thôi!
Một biểu hiện đáng lo ngại và bất hợp lý có thể thấy trong những phân tích như
trên là nhận định về ý nghĩa câu kinh văn trước phần trùng tụng (và đề nghị
chỉnh sửa nó). Nếu nhận định này là đúng, chúng ta phải hiểu như thế nào khi
những người “viết kinh” lại cố tình viết sai đi một nội dung như thế? Và vì câu
hỏi này không có lời giải đáp, nên chỉ có thể nói là kết quả phân tích văn bản
như trên hoàn toàn không thích hợp khi áp dụng với kinh điển Đại thừa nói
chung chứ không chỉ là trường hợp của kinh Pháp Hoa.
Mặt khác, trong khi chúng ta đều biết là những kết quả khảo cứu về văn bản học
cho đến nay vẫn chưa xác nhận được sự hiện diện của một số kinh điển Đại thừa từ
khoảng trước thế kỷ thứ nhất, nhưng đồng thời những kết quả như thế cũng không
hề có giá trị phủ nhận. Khi chúng ta chưa biết về một sự việc,
điều đó không có nghĩa là sự việc đó hoàn toàn không hiện hữu, bởi có quá nhiều
sự việc hiện hữu ngoài tầm hiểu biết của chúng ta.
Lấy ví dụ, con người hiện nay hoàn toàn chưa có hiểu biết gì về sự sống trong vũ
trụ ngoài môi trường trái đất, nhưng điều đó hoàn toàn không có ý nghĩa phủ nhận
việc sự sống vẫn có thể đang hiện hữu ở đâu đó ngoài tầm hiểu biết của chúng ta.
Phần lớn các nhà khoa học tuy chỉ dựa vào suy luận nhưng vẫn có khuynh hướng tin
chắc rằng có sự sống trong vũ trụ ngoài môi trường trái đất, hoặc ít ra thì cũng
chưa từng có ai phủ nhận điều đó chỉ vì chưa thể biết rõ...
Hệ quả của sự hoài nghi về nguồn gốc kinh điển Đại thừa chính là sự đánh mất
niềm tin vào đức Phật. Nếu ta tin rằng có những kinh Đại thừa quả thật do người
đời sau viết ra, thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc những sự kiện trong kinh
văn là hư cấu, không thật, và điều này hoàn toàn đi ngược với tinh thần của đạo
Phật, khi một trong 5 giới cấm của người Phật tử chính là giới không nói dối. Vì
thế, điều tất nhiên là ta sẽ không còn đặt niềm tin vào kinh điển như những lời
do đức Phật thuyết dạy nữa, mà chỉ xem đó như những văn bản thế tục có giá trị
để ta nghiên cứu, học hỏi mà thôi. Điều này sẽ tạo ra một cách
tiếp cận hoàn toàn khác biệt, khiến ta không thể nào tiếp nhận được một cách đầy
đủ những ý nghĩa sâu xa trong kinh văn.
Vấn đề ở đây là, xét trên bình diện Tục đế thì việc đưa ra lập
luận phán xét về những lời dạy của Phật có vẻ như hoàn toàn hợp lý. Mọi pháp ở thế gian đều phải thay đổi để phát triển. Đơn giản
như khi ta trồng một cái cây, nếu muốn phát triển thì nó phải thay đổi.
Đạo Phật cũng giống như một cái cây, nếu không thay đổi thì không thể phát triển.
Và đạo Phật thì thật ra chỉ là tên gọi khác của những lời Phật dạy, bởi đó là sự
quy tụ của những người tin nhận và làm theo lời Phật dạy. Như vậy, đạo Phật muốn thay đổi thì phải
thay đổi từ những lời Phật dạy, để cho thích ứng với thời đại, với sự phát triển...
Những điều này nghe ra có vẻ như hoàn toàn hợp lý.
hình: chắp tay
chào đón
Nhưng nếu xét trên bình diện Chân đế thì hoàn toàn không phải
vậy. Cho dù đã hơn 25 thế kỷ trôi qua, những gì đức Phật đã dạy về Tứ
diệu đế, về Thập nhị nhân duyên vẫn không hề thay đổi và không thể thay đổi, bởi
đó là chân lý. Những gì đức Phật đã dạy về bản chất và nguyên
nhân của khổ đau vẫn không hề thay đổi.
Tương tự, tất cả những ý nghĩa khác như về duyên khởi hay về
vô ngã cũng đều là như vậy. Cái cần phải thay đổi không phải là những lời
Phật dạy hay giới luật do đức Phật chế định, mà chính là những định kiến sai lầm
đã ăn sâu trong tâm thức chúng ta, khiến cho ta không thể nhận hiểu đúng được
những lời Phật dạy. Khi ta mang những kiến thức thuộc phạm trù Tục đế để phán
xét và suy diễn về kinh điển Đại thừa, vốn là những lời Phật dạy, thì điều đó
chỉ mang đến cho chúng ta những sự hoài nghi tai hại, vì nó ngăn không cho ta
xác lập một niềm tin kiên cố giống như niềm tin của Bồ Tát Thường Bất Khinh vừa
nói đến ở đoạn trên.
Vị Bồ Tát Thường Bất Khinh không có kiến thức uyên bác, ngay cả là kiến thức về
Phật học, vì kinh văn có nói rõ là ngài không chuyên tụng đọc kinh điển, chỉ
thực hành mỗi một việc lễ bái mà thôi. Nếu là thời đại ngày nay, có lẽ ngài cũng
sẽ bị không ít người khinh miệt cho là ngu dốt, thiển
cận. Thế nhưng sự hành trì của ngài thì chắc chắn là bất cứ ai
trong chúng ta cũng đều phải kính phục. Cho dù ta có tụng đọc hàng trăm
ngàn lần những câu kinh dạy về nhẫn nhục, cũng chưa hẳn ta đã có thể nhẫn chịu
được như những gì ngài đã hoan hỷ nhẫn chịu trong suốt một cuộc đời. Đó chính là
vì ta chưa có được một niềm tin sâu vững vào đức Phật và lời dạy của ngài, và
nhất là chưa hề xóa bỏ được “cái tôi” trong nhận thức.
Và vì thế, sự lễ lạy của Bồ Tát Thường Bất Khinh chính là điều
mà tất cả chúng ta đều nên suy ngẫm và học hỏi. Một khi
ta biết chân thành kính lễ mọi người quanh ta, thói quen “chấp ngã” trong ta sẽ
dần dần bị xóa bỏ. Và khi thành trì kiên cố của “cái tôi” đã bị phá vỡ,
phạm vi nhận thức chân thật của ta sẽ không còn bị giới hạn, bó
buộc nữa. Chỉ lúc đó ta mới có khả năng nhận hiểu và hành trì một cách đúng
thật như những lời Phật dạy để mang lại kết quả tốt đẹp tức thời cho cuộc sống
của bản thân ta cũng như tất cả mọi người quanh ta.