Tháng Bảy lại về, mùa báo hiếu lại đến. Không khí u buồn
của những ngày cuối thu
làm cho chúng ta cảm thấy chạnh lòng khi nghĩ về cuộc đời, nghĩ về mẹ - về cha. Những mẹ cha quá cố bảy đời và cả những mẹ cha hiện tại.
Vu Lan - hai tiếng nghe thật thân thuộc, vậy mà khi
nghe ai đó nhắc đến tôi lại ngơ ngẩn bồi hồi và nghĩ về mẹ. Mẹ..
tiếng
gọi thiêng liêng ấy luôn làm con phải suy nghĩ thật nhiều. Phải chăng trong trái
tim
của mỗi con người, mẹ luôn là hình ảnh đẹp nhất: Mẹ là quê hương, mẹ là tất cả.
Tình thương của mẹ dành cho con như nước trong nguồn không bao giờ cạn kiệt.
Suốt cả cuộc đời mẹ chỉ biết sống, hy sinh cho hạnh phúc của con. “Lòng
mẹ bao la như biển Thái Bình”, có 1 nhạc sĩ đã thốt lên như vậy! Nếu biển Thái
Bình mênh mông nước thì tình thương của mẹ dành cho con cũng như thế. Kể sao
công ơn sinh thành của mẹ, công lao
dưỡng dục của cha. Vì thế người xưa thường nói:
Còn cha gót đỏ
như son
Một mai cha mất gót con đen sì.
Chín tháng cưu mang mẹ phải chịu bao vất vả. Rồi con chào đời
cho đến lúc trưởng thành là cả một khoảng thời gian cha mẹ luôn lo lắng, chăm
sóc cho con. Những lúc con ốm đau, mẹ chính là vị bác sĩ tuyệt vời nhất.
Phải chăng cả một cuộc đời những gì tốt đẹp nhất mẹ đều dành trọn cho con.
Tình yêu của mẹ dành cho con không bao giờ cạn.
Công cha như núi
Thái sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.
Câu ca dao thật là quen thuộc đến độ ai cũng có thể đọc thuộc lòng, nhưng có mấy
ai cảm nhận thật sự ý nghĩa của nó, có mấy ai làm tròn được “Đạo con”? Tất cả chúng ta
có ai là không do cha sanh mẹ dưỡng, có ai có mặt trên cõi đời nầy mà không nhờ
ơn cha mẹ. Tình cha nghĩa mẹ như Thái Sơn cao ngất, như nguồn
nước trong lành tắm mát đời con. Con ra đời trong sự lo lắng của cha,
trong nỗi đau đớn nhọc nhằn của mẹ. Thế nhưng lòng mẹ cha vẫn ngập tràn niềm vui
sướng khi con thơ mở mắt chào đời, con là niềm hạnh phúc của mẹ, con là niềm tự
hào của cha. Mở mắt đi con cửa đời đang rộng mở, đừng sợ con yêu hãy can đảm lên
nào, đón con vào đời đã có mẹ cha. Vất vả ngược xuôi, mẹ cha vật lộn với đời cho
con manh áo, miếng cơm, cái chữ… Vì nụ cười trẻ thơ đâu quản gian
lao, dù cho phải làm chuyện tội tình phải vương vào nghiệp báo.
Thế nhưng thuở nhỏ chưa biết phân biệt phải trái, cho đến khi
khôn lớn thành tài, trong chúng con có ai thật lòng nhớ ơn cha mẹ, đền đáp nghĩa
sanh thành. Chúng con đã quen được cha đùm bọc, mẹ chăm sóc nên cứ nghĩ rằng đó
là bổn phận, là trách nhiệm của me cha mà quên đi ơn nghĩa sâu dày. Chúng
con ích kỷ mãi lo vun vén cho mình, lo xây dựng tương lai mà quên đi cha mẹ đã
già, đang tựa của chờ trông một vòng tay
con trẻ yêu thương chăm sóc, một lời an ủi chân thành tha thiết.
Để rồi khi thất chí, thua kém người đời chúng con lại oán cha giận mẹ.
Than ôi! tội
bất hiếu thật tày đình biết kể sao cho xiết. Có khi cha mẹ già
yếu, được ở kề bên chúng con lại cho là gánh nặng mà khinh khi bạc đãi chẳng
chăm sóc đỡ nâng. Sao chẳng nhớ lại lúc ấu thơ, ăn
chẳng được, nói cũng không huống chi là đi đứng thì ai là người dưỡng dục, chở
che? Để rồi khi cha mẹ mất đi lại khóc than kể lể thì có nghĩa
gì đâu. Trên bàn thờ nhang khói lạnh lùng chỉ còn chăng là tấm ảnh vô
hồn, mẹ cha còn đâu nữa!
Con không đợi một
ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc.
Ai níu nổi
Thời gian,
Ai níu nổi bao giờ?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con không đợi một ngày kia
Có người cài lên áo cho con một nụ bạch
hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ.
Hoa đẹp đấy
Cớ sao lòng hoảng sợ:
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa… của mình?
Giờ đây con mới
cảm nhận được sự cô độc, lạnh lùng khi thiếu tình thương vô bờ của cha mẹ. Ai sẽ
là người dỗ dành an ủi lúc buồn đau, ai nâng đỡ khi dòng đời xô đẩy? Chỉ cha
mẹ là hy sinh tất cả cho con mà không đòi hỏi đáp đền.
Cha mẹ là bến đổ bình yên, là cội nguồn yêu thương hạnh phúc. Không cha không mẹ là nỗi đau lớn nhất, bất hạnh nhất mà không gì có
thể bù đắp được. Hạnh phúc thay khi còn cha mẹ, khi được cài bông hồng đỏ
thắm tình yêu thương!
Hôm nay…
Anh đã bao nhiêu lần dừng lại trên phố
quen
Ngả nón đứng chào xe tang qua phố.
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ:
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa… của mình?
Vu Lan – mây vương, nắng nhạt chiều nay thu về…
Rưng rưng những chiếc lá vàng sầu rơi bên hè… và những đôi mắt đang rưng rưng lệ
khi nhìn màu hoa trắng. Hoa trắng, hoa trắng mẹ đã không còn.
Hoa trắng được cài lên áo con. Đã bao mùa Vu
Lan qua, con đã nhặt hoa trắng bao lần - con đã nhặt nỗi đau quặn thắt.
Mẹ ơi! vậy mà sao con vẫn thấy ngỡ ngàng, hụt hẩng khi
nhìn màu hoa trắng tang thương. Nỗi đau bơ
vơ mất mẹ lại ùa về như gió mùa thu. Tiếng chuông chùa vang lên, con lại muốn đi tìm mẹ nhưng biết tìm
đâu? Nhưng Vu Lan lại cứ về, con lại tìm mẹ trong ký ức, con lại tìm mẹ
trong nỗi nhớ và con lại tìm mẹ trong cả niềm đau…
Ngày tháng thoi đưa, tuổi xuân sẽ qua, tuổi già sẽ đến. Tiền
tài vật chất, sức khỏe rồi cũng sẽ phai tàn nhưng tình yêu thương, công đức sanh
thành không bao giờ phai nhạt. Hãy làm tròn chữ hiếu,
làm tròn đạo con. Đừng để đến phút cuối cuộc đời mới quay đầu hối tiếc
thì đã quá muộn màng!
NAM MÔ ĐẠI HIẾU MỤC
KIỀN LIÊN BỒ TÁT
Nguyên Phi - Nguyễn Thị Thu
Vân
GĐPT Khánh Lương – Bà Rịa Vũng Tàu