Tôn Nữ
Thanh Yên
Hằng năm, vào dịp lễ
Vu Lan,
chương
trình “Bông Hồng Cài Áo” lại rộ
lên như một mùa hoa
tươi mới thắm thiết, nở từ tâm hồn mỗi
người con hiếu
hạnh. Hãy thử nhớ lại, lần đầu tiên mình được cài đóa hoa
hồng lên áo vào lễ
Vu Lan là
dịp năm nào, khi lên
mấy tuổi..? Tôi không nhớ
được… Có lẽ,
không mấy ai nhớ rõ
điều kỷ niệm ấy. Mà điều gì cố gắng nhớ lại chỉ để tính đếm, chỉ để đánh dấu thì có vẻ
hình thức, khiên cưỡng. Vậy thì thôi,
hãy để cho hồi ức,
hoài niệm của ta bay bổng, mơ màng…
Tôi
diễm phúc được sinh ra có đủ
cha lành mẹ hiền và anh
chị em đông đúc vui vầy. Mẹ tôi thường kể vui rằng
ba tôi “mê
con” lắm. Từ
đứa con đầu
lòng đến đứa con út được sinh ra, ba tôi
đều bồng ẵm, ngắm nghía, hôn hít
đầy vẻ yêu thương và mãn nguyện,
rồi nói: “Y như cái hột
nổ”. Hột nổ là hạt
nếp rang, nở
bung như một nụ hoa xinh
xắn, nõn nà. Hẳn mẹ
tôi cũng đầy vẻ mãn nguyện và yêu thương
mỗi lần đón nhận đứa con vừa do mình khai hoa
nở nhụy. Từ khi được sinh ra đời,
ta đã là một đóa
hoa của cha mẹ. Từ ngày đầu
tiên làm Con Người, ta đã được cài đóa hoa
hồng đầu tiên cho
cuộc-đời-diễm-phúc
ta có Cha có Mẹ.
Thuở nhỏ, tôi và em
gái tôi
thường
níu tay
mẹ đòi đi chùa, nhất
là vào
dịp
lễ Vu Lan. Hai chị em thích
thú khi
được
các anh
chị
Gia Đình Phật Tử cài hoa hồng
lên áo. Chị em tôi còn
thích được xem chương trình văn nghệ. Em tôi khóc sướt
mướt khi xem vở ca kịch kể về lòng hiếu
thảo của chim Anh vũ,
một tiền thân của Đức Phật. Còn tôi, rưng
rưng nước mắt khi nghe
“Một bông hồng cho anh và một
bông hồng cho em…Cho
những ai đang còn mẹ...”. Không biết đã bao nhiêu lần
tôi rơi nước mắt vì xúc cảm
bởi ca từ và giai điệu
của ca khúc ấy. Một ca khúc bất
hủ, lấy cảm hứng từ một tùy bút của
một nhà sư có tâm
hồn nghệ sĩ-người đương
thời là một vị thiền sư Việt Nam
nổi tiếng thế giới. Một tùy bút rung
động
lòng người.
Một ca khúc rung động lòng người…mấy mươi năm qua. Và, sẽ là mãi mãi, thường
còn như là tình mẹ
con, như là niềm hiếu hạnh của con người.
Mẹ
tôi là
một
người đẹp. Đó là một điều
hãnh diện của anh chị
em tôi. Mẹ tôi lại là
một thi sĩ thời danh, làm thơ
từ năm mười bốn tuổi với những bài thơ tình diễm
lệ và thơ về thế thái nhân tình, và
về sau mẹ tôi lấy
pháp danh làm bút danh,
ký dưới những bài thơ thấm nhuần Phật pháp. Có bài thơ về
đề tài Vu Lan, mẹ
tôi thác lời một người chị nói với em
gái nhỏ:
“Cài một bông hồng lên áo tiên
Sướng không, em chị có me hiền
Em đang dỗi mẹ không trang điểm
Ngày hội mà me nhạt sắc duyên…”
Chị giải thích cho em hiểu mẹ chẳng
quản bao khó nhọc lao lực, bao khổ sở lao tâm vì lo lắng, chăm sóc, hy sinh cho
con; nên dù đầu bù tóc rối, mặt mũi bơ phờ, nhan sắc phai nhạt mẹ cũng chẳng lấy
làm điều… Em ơi, dù mẹ có lam lũ, dù mẹ có xấu xí, tiều tụy đến đâu mẹ cũng là
người mẹ đẹp nhất, thơ mộng nhất của mình. Câu cuối của bài thơ đúc kết:
“Mẹ đẹp bông hồng suốt bách niên”.
Mẹ hiện diện trong cuộc đời tôi. Mẹ
sống gần bên tôi một hình ảnh đẹp đẽ, thân thuộc. Từ thuở ấu thơ cho đến tuổi
thành niên, tôi chưa lúc nào phải rời xa mẹ lâu ngày. Những năm vì sinh
kế, tôi phải di chuyển nhiều lần vào Sài Gòn; nhưng đến Tết, lễ Vu Lan hay sinh
nhật mẹ tôi, thì tôi lại thu xếp để về với mẹ. Mùa Vu Lan năm 1985, tôi đang ở
nhà chị tôi tại Sài Gòn, do chị tôi khẩn khoản níu chân lại nên tôi không về quê
được. Đêm mười bốn tháng Bảy, tôi ngồi tựa bậc cửa, nhìn lên bầu trời sáng vằng
vặc một vầng trăng tuyệt đẹp. Tôi nhớ mẹ. Nhớ khuôn mặt kiều diễm, nhớ dáng đi
dáng ngồi đoan trang, nhớ giọng nói giọng cười khoan hòa của mẹ tôi… Bao hình
dung về mẹ như ùa về dồn dập, tha thiết làm tim tôi se thắt lại. Lặng lẽ từng
giọt, từng giọt nước mắt lăn tròn trên hai má tôi. Lần đầu tiên tôi ở cách xa mẹ
trong mùa cài hoa hồng. Lần đầu tiên tôi biết cái cảm xúc của một đứa con xa nhà
nhớ mẹ, day dứt bần thần. Sáng hôm sau, vì công việc chị tôi và tôi đều không
thể rảnh rỗi để đi chùa. Trên đường đi, tôi nhờ chị tôi chở ghé vào một bưu cục.
Tôi gởi một bức điện báo và tin tưởng mẹ tôi sẽ nhận được trong ngày hôm ấy. Nội
dung bức điện vỏn vẹn một câu: “Mẹ đẹp bông hồng suốt bách niên”.
Đời người mấy ai mong tuổi thọ được
kéo dài đến trăm năm?! Nhưng, có lẽ, những ai đã lơ phơ tóc bạc trên đầu, đã
trải nghiệm những cái khổ sinh-lão-bệnh, mà người đó lại có diễm phúc còn cha
còn mẹ sống trên đời; thì hẳn người con đó hằng cầu Trời khấn Phật cho song thân
được sống lâu trăm tuổi… Đã bao mùa Vu Lan đi qua, tôi vẫn còn được cài màu hoa
hồng lên áo. Sau năm ba tôi mất, đóa hoa Vu Lan tôi cài có khác đi ở chỗ chiếc
nơ thắt hoa không còn là màu đỏ mà đổi sang màu xanh lá. Đóa hoa vẫn là màu
hồng, tôi vẫn còn mẹ. Một người bạn tôi vào năm vừa chịu tang mẹ, ngày lễ Vu Lan
bạn ấy cài đóa hoa màu trắng lên áo, bùi ngùi nói: “Phải cài hoa trắng, buồn dễ
sợ..”. Tôi hiểu tâm trạng của bạn và đã thoáng rùng mình vì ám ảnh màu trắng của
đóa hoa mồ côi. Một người bạn khác, mất mẹ đã năm năm, nói như nhắc nhở tôi:
“Còn mẹ sống trên đời là một diễm phúc. Được sống chung một nhà với mẹ, được săn
sóc phụng dưỡng mẹ lại là diễm phúc hơn nữa”.
Anh chị em tôi hằng cầu mong mẹ tôi
an khang, trường thọ. Mỗi dịp Tết, lễ Vu Lan và sinh nhật mẹ, chúng tôi thường
tề tựu quanh mẹ, cầu chúc sức khỏe cho mẹ. Kể từ đóa hoa hồng đầu tiên được cài
vào ngày chào đời, tôi đã có năm mươi lần cài hoa hồng. Tôi đâu dám chắc mình sẽ
còn được cài hoa hồng bao nhiêu lần nữa! Vì mẹ tôi mình hạc xương mai. Sức khỏe
vơi dần như ngọn đèn cạn dầu… Tôi không muốn cài hoa màu trắng. Dù một mai mẹ
tôi sẽ qua đời, tôi đành chịu tiếng mồ côi, nhưng sẽ không muốn cài lên ngực áo
mình trong dịp lễ Vu Lan một đóa hoa màu tang thương. Buồn lắm! Tôi sẽ từ chối
và cũng không ai bắt buộc tôi phải cài hoa trắng. Không có luật lệ nào cho tình
cảm. Không có hình thức bắt buộc nào cho niềm tưởng nhớ.
Một mai khi mẹ tôi qua đời, dù là
thời gian trước Rằm tháng Bảy, thì vào ngày các chùa tổ chức chương trình “Bông
Hồng Cài Áo”, tôi vẫn xin cho mình một đóa hoa màu hồng. Đó là đóa hoa hồng Vu
Lan cuối cùng tôi cài lên áo. Đó là đóa hoa tượng trưng rằng: Mẹ, bông hồng đẹp
nhất của cuộc đời tôi không còn nữa.
Mùa Vu Lan Hiếu Hạnh
vinhhao.info