Cư sĩ Liên Hoa
Cơn gió nhẹ, ngàn cánh hoa bay bỗng
lơ thơ cùng màu nắng buổi
sáng nay
tay vuốt nhẹ mộng ưu phiền ngày cũ
nghe từ tim nở một cánh hoa lòng
như cánh diều son mơ say cơn
gió
khắp lưng trời thả hồn để bay
cao
vạn ánh mắt, muôn tinh cầu có
mặt
trái tim lòng mở rộng toả hương thơm ..
Cuộc đời người, ai là người không đi kiếm mùa xuân, một mùa
xuân viên viễn, cho chính mình hoặc gia đình, thân nhân. Một sớm mai thức giấc,
nhìn nhau lại hỏi xuân là gì và có mặt tự bao giờ. Câu
hỏi có ngàn lần nhân lớn, lời đáp trả có vạn dòng suối qua cầu, nhưng rồi với
những lẫn quẫn trong cuộc sống đời thường với những bất an, thịnh suy vinh nhục
thành bại, và câu hỏi lại tiếp tục đặt ra cùng với những ẩn số.
Đó là các mùa thay đỗi, là những biến dịch tự nhiên của vũ trụ, có
hoa lá sinh sôi nẩy nở, có những lúc trời gay gắt nắng cho đôi mắt lim dim choá
loà, có lúc lá vàng rơi cho ai mang hồn thơ vấn vương tiếc nuối như thương tiếc
một đời người, vạn đời người qua lại trên cầu sanh tử, có lúc lạnh cóng, tay xoa
tay để hơi nóng lan toả, thở ra các hạt sương khói, để cứ tưởng đến tơ trời đang
lan man trong dòng sống và rồi cứ tuần tự tiếp diễn, và chúng ta, người lữ hành
trên con đường vô định, khi chưa tìm ra ngõ, lối nẽo đi về, lại thường chạy theo
ngoại cảnh để cảm thấy được an tâm, cầu an ủi tạm thời khi đời sống bềnh bồng
theo dòng đời.
Đêm khuya, trăng gõ cửa
hỏi người mở từ tâm
có về nơi chốn vắng
khơi lại nguồn tâm xưa
một mai đi tìm lại
mảnh trăng buổi xuân thì
chừng như trong gió mát
mủm mỉm ánh trăng tròn …
Có phải đất trời say khi có mai vàng, có phải má hồng non khi đào
kia khoe sắc, hay mắt long lanh, chớp chớp khi chở cả rừng lan thơm ngát
hoặc mang hình dáng trúc liểu lơ thơ đi dạo cuộc đời. Có ai thức giấc để thắp
lại bờ tâm được nuôi dưỡng trong hương trầm bát ngát, em sẽ có những nụ cười
thơm
thơ mùi lúa mạch của Bát nhã, để có ánh mắt trong ngần của Hoa nghiêm có mặt.
Cần gì phải tìm xuân, chờ đợi trong tờ lịch buông rơi, cần
gì phải hỏi nhau khi nào xuân đến, cần gì băn khoăn, tư lự tiếc nuối, mong đợi
xuân về. Em đó ư, ta đó ư, cuộc đi tìm nào chẳng
là hư vọng, thấy mảnh trăng sao trời mênh mông, thấy lòng mình bao lao xao, tìm kiếm. Sao lại đi tìm xuân trong các pháp hư
huyễn, giả hợp duyên sinh, trong khi dưới bầu trời nầy, cỏ vẫn xanh ngát, lưng
trời kia có điểm vạn hoa xuân. Đất
trời vẫn vậy, như một dải mây ngút ngàn che lấp bao ngoạn cảnh, làm thành nền
cho nhiều tư tưởng, cho cuộc truy tìm hạnh phúc.
Hãy ngồi lại đây, chúng ta hãy cùng nhau ngồi giở lại trang kinh
xưa, không phải để nhọc lòng tìm ẩn nghĩa trong những chữ chiều sâu mộc mạc,
không phải ở bên ngoài hư ảo để ta rong chơi theo tháng
ngày, tìm quên lãng trong các đời biến ảo, men say.
Vóc hạt cát, ta cảm đời vô lượng
vóc hạt sương, nghe nhẹ cả cõi lòng
tâm mở rộng, biển xanh hương vô tận
nghĩ về người, lòng từ mở vô biên
gió đó em, ngăn gì trời mưa gió
cuồng phong nào lồng lộng bến năm xưa
hạt cát mềm, thấm nhẹ ướp bờ tâm
ta nhặt lại mảnh trăng tình thanh khiết…
Hãy mở tâm ra đi em, mở tận chiều sâu tấm lòng trong tĩnh lặng, vì
chỉ một trang kinh thôi, trang kinh của đời người quí báu, bỏ qua những bon chen
của dòng đời, những ồn ào, lăn xăn, náo nhiệt từng đánh mất chính mình, để lắng
lòng trong từng hơi thở nhẹ, nơi đó chúng ta sẽ học và đọc lại hết sinh mệnh của
con người, qua con đường buông bỏ, dừng chân lại bên cõi tâm, nghe lại khúc nhạc
mùa xuân có mặt trong từng sớ thịt, trong từng vi tế, từng cõi không của tâm, để nhìn rõ các pháp là
bất sanh bất diệt..
Áo vàng mai khoác, đất
trời say nắng
đôi má mềm, phớt hồng nụ hoa
đào
mắt long lanh, nét đẹp chở
rừng lan
dáng thon thả, lay đưa cành
trúc mỏng
ta thức giấc, khi sương vừa tỉnh mộng
như đâu đây, phảng phất nén
hương trầm
tờ lịch giấy, buông rơi trên
nền đất
xuân vừa về, có phải thế không em?
mình hỏi nhau, xuân là gì thế nhỉ
và hỏi xuân có mặt tự bao giờ
trên thảm cỏ dài, màu xanh ngát
ở lưng trời, vừa điểm vạn
hoa xuân
trang kinh đó, ẩn mình sau giấc mộng
tìm lời thơ mang hình dáng mùa xuân
từ tâm từ, lòng khẽ gọi tình
thương
xuân có mặt, vỡ oà trên mọi ngõ..
Có phải chăng sau cánh cửa hẹp là phương trời phóng khoáng, sau ưu
phiền là an lạc thảnh thơi, sau bất hạnh là hạnh phúc ngọt ngào …Tất cả nào phải
là những gì xa lạ như từ nơi xa xăm nào đó đem đến, được ai ban phát cho … nhưng
nằm sẵn nơi tâm, khi tâm được chuyển hoá, xả bỏ … những dòng cảm xúc, cảm thọ,
vui buồn, những tưởng vọng chấp, đã từng lưu đày ta trong cõi vô định, không dấu
tìm về. Nơi đó là mùa xuân, có những vườn hoa nhiều màu sắc tinh khôi, nở trong
tâm với những hương
thơm là Tuệ giác và lòng Từ, để sáng soi từng bước chân
người lữ hành trong cõi vô thường.
Có phải chúng ta đã bắt gặp mưa xuân, đang rơi xuống thấm
ướt đất trời, dù đất vẫn gầy guộc, khô cằn, dù là trời đang gay gắt nắng, dù các
mùa vẫn tuần tự trôi qua. Những hạt mưa xuân đang tưới tẩm trái
tim, để bầu trời mở rộng. Còn chần chừ gì nữa, hãy chạy
ra tắm mưa, dầm mình trong mưa, thưởng thức mưa, ôi mưa xuân đẹp quá. Ta
vui cười, ta hoan hỷ, ta hạnh phúc trong lòng. Hãy nhặt lên từng hạt mưa, bẻ hạt
mưa, lăn hạt mưa chạy dài trong mưa xuân tươi mát, thanh tịnh, để hạt mưa vỡ oà,
tung ra, tràn lan cùng pháp giới, để chia sẻ bình an và hạnh phúc trong cuộc đời.
Chỉ có sự thảnh thơi, tươi mát của tâm hồn có chất liệu tu tập,
chuyển hoá, sẽ là tư lương quí báu, là chất đề hồ tâm linh, là dinh dưỡng sống
để có thể chia sẽ cùng con người, cùng nhau trong bất cứ những hoạt cảnh của
cuộc đời….dù là bất hạnh hay khổ đau.
Ghi lại những dòng cảm xúc, tâm tình của
người lữ hành
khi mùa Hạ đang giăng màn nóng khắp cùng trời đất.
Thành phố Hương Thông ( Houston, Texas
)
Buổi chiều ngày 18.06.2011
www.lien-hoa.net