mm
*Xin tặng người hữu duyên.
Trời bỗng dưng đổ mưa. Mưa xối xả.
Mưa như trút.
Tiếng mưa như báo hiệu cơn bão sắp về, mưa như mưa mùa lụt tháng 10, một chuyện
hiếm thấy vào tháng 12 Âm lịch. Mới buổi sáng trời còn tạnh ráo vậy mà.
mm
thở dài. Chuyện này cũng không có gì lạ đối với mm. Cứ mỗi khi
mm dự định làm điều gì đó quan trọng là y như rằng sẽ có trở ngại, khó khăn. Hình như chưa bao giờ mm có được điều mình muốn, hoặc nếu có thì
cũng chưa bao giờ đạt được một cách dễ dàng, thuận lợi và trọn vẹn cả.

Chùa
Phước Duyên, Huế
mm vẫn quyết định sẽ đi. Cô đánh răng, gội đầu, tắm rửa sạch
sẽ. Mưa gió và trở ngại không đủ để ngăn cản được bước chân cô,
vì cô không thể chịu đựng thêm nữa. Cái nhu cầu cần
giải tỏa, cần một người lắng nghe, cần một liều thuốc chữa trị phiền não, khổ
đau trong cô đã lên tới đỉnh điểm, sức chịu đựng trong cô đã không còn nữa. Cô tự thấy ngạc nhiên vì đến giờ phút này mà mình còn ở đây chứ
không phải là một bệnh viện tâm thần nào đó. Cô phải tìm, phải gặp được
Thầy, ngay hôm nay! Nếu không đi, cô không dám chắc liệu ngày mai cô còn đủ tỉnh táo để
ngăn mình khỏi những hành động đáng tiếc nữa hay không.
Thực sự, nhiều khi mm đã tự hỏi “liệu cái chết có giúp cô
thanh thản hơn không”.
mm đứng trước bàn thờ, chắp tay cầu nguyện đức Phật từ bi phù
hộ cô gặp được người cần gặp, đủ can đảm để nói được điều cần nói, tìm được thứ
cần tìm.
Trời vẫn cứ mưa, ngày càng to và nặng hạt hơn.
mm vẫn cứ đi. Đường đến chùa sao mà xa quá, vắng quá,
lạnh lẽo quá. mm
không biết mình có nhầm đường không nữa. Cô chỉ biết hy vọng là không, hy vọng là mình đủ phước đủ duyên để
đến được nơi ấy.
Kia rồi!
mm đã thấy cái bảng chỉ đường với hàng chữ “chùa Phước
Duyên” cùng mũi tên bên dưới. Bỗng nhiên, cô thấy sợ, lại hồi
hộp, lại lưỡng lự. Nhưng…như có cái gì lôi kéo, mm vẫn
tiến về phía trước.
Tới chùa rồi. Vắng quá! Không có bóng một ai cả! Ừ, thì làm
gì có ai lại đến chùa vào một ngày mưa gió, lại là vào giờ này kia chứ. Các thầy trong chùa cũng không ai
ra sân làm chi. Mưa, lạnh ghê thế này mà.
Lại lưỡng lự, lại sợ.
Bệnh nhát gan của mm lại bộc phát rồi.
mm đứng ngần ngừ một lúc trước cổng chùa rồi cuối cùng cũng quyết định
dắt xe vào. Cô dựng xe ở mép sân, gần sát cổng. Lưỡng lự... Lại ngồi yên trên
xe.
“Thôi nào, cố lên! Bây giờ hoặc không
bao giờ. Thầy ở trong kia mà, chỉ cách mình có 20m thôi. Đứng dậy,
đi vào và nói cho con gặp thầy Thái Hòa là xong thôi mà”.
Tự động viên mình như vậy, mm cởi áo mưa, căng dù lên và đi thẳng đến …hồ nước,
nơi có tượng đức Quán Thế Âm. Cô lại không đủ can đảm để đi đến nơi cần
đến. Cô sợ. Sợ nhiều cái quá! Nhiều cái “ngộ nhỡ…”, “lỡ
mà…” quá! Lỡ không có Thầy trong kia.
Lỡ Thầy nhập thất rồi. Lỡ họ không cho mình gặp.
Lỡ họ nói mình điên. Lỡ Ôn Lương Phương nhận ra mình… mm ước sao mình đủ
dũng cảm để bước vào trong kia.
Chỉ 20m và một câu hỏi thôi là đã xong một nửa đoạn đường
nhưng cô không thể vượt qua được. “Thầy ơi! Thầy
có nghe thấy lời con nói không? Ước chi bỗng dưng Thầy xuất hiện trước mặt con
lúc này, hỏi con cần gì, tìm ai”. mm đã đứng như thế rất lâu, rất lâu. Rồi cô
quyết định đi về phía Đại Hùng Bảo Điện. Người ta đóng cửa rồi, sẽ không ai nhìn thấy cô cả.
Ngồi đó, cô thấy mình được che chở. mm
ngồi co ro, thu mình lại, nhìn cảnh chùa vắng lặng, nghe tiếng mưa rơi, tiếng
cuốc kêu, tiếng ếch nhái oàm oạp, ồm ộp và thật lạ, cô thấy lòng mình bình yên.
Thỉnh thoảng, những ý nghĩ, những kỉ niệm đau buồn lại ùa đến khiến cô thấy nhức
nhối trong tim, nhưng nhanh chóng qua đi chứ không dai
dẳng như trước nữa.
Có tiếng cười đùa. mm
quay lại nhìn. Là hai chú điệu. Họ cười với mm rồi đi vào.
“Không phải Thầy!” mm ước giá như đó là Thầy Thái Hòa, người
mm cần gặp.
Nhưng ước thì có ích chi. Cả đời mm toàn ước và không có cái
ước nào thành sự thật cả. Vô nghĩa!
Một chiếc
xe đang đi vào chùa. Trên xe
là một cô gái. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên.
Cô cười và đi thẳng vào sân sau.
“Chắc là một phật tử. Chắc chị ấy ngạc nhiên khi thấy mình ngồi đây lắm đây. Mà kệ!
Chùa thì ai ngồi chẳng được. Nghĩ sao thì nghĩ.
Dù sao thì cũng có ai thương mình đâu. Dù sao thì trong
mắt người khác mình cũng là một đứa bỏ đi, một đứa phiền nhiễu, lì lợm, đáng
ghét rồi mà. Không còn chi quan trọng với mình nữa cả.”
-
Này!
mm giật bắn người, suýt ngã ra nền nhà vì sợ.
Lấy lại bình tĩnh, cô quay đầu. Trước mắt cô là một vị
đại đức.
-
Làm chi mà ngồi đây?
-
Dạ ngồi cho đỡ buồn.
mm quay mặt đi, cố lấy giọng thật bình thường để trả lời nhưng
thật ra thì mm đã khóc từ lúc nào. Lạ thật! Mấy ngày nay buồn mà mm có khóc được đâu.
mm tưởng mình chai sạn rồi, tưởng lòng mình chết rồi,
tưởng không còn nước mắt để khóc nữa.Vậy mà mới nghe Thầy hỏi một câu, mm đã
khóc òa, không kìm nén được. Như dòng suối lâu nay bị đá cản không chảy được,
giờ có người chỉ đưa tay chạm nhẹ, lấy đi một hạt sỏi
nhỏ cũng đủ làm dòng nước tuôn trào. mm khóc không phải
vì khổ, không phải vì buồn, vì tuyệt vọng mà vì tủi.
-
Vậy là vì buồn mà tới chùa hả?
Thôi, ngồi đó làm chi. Đi vô đây uống nước nói chuyện.
-
Dạ.
Dạ mà không có ý
thức. Dạ như một phản
xạ- có người hỏi thì trả lời. mm thấy không còn
đủ sức lực để kháng cự, để lì lợm, để sợ sệt, để suy nghĩ nữa.
-
Vô thưa Ôn đi con. Ôn ngồi
trên ghế đó.
-
Dạ thưa Ôn!
-
Ừ! Lên chơi hay có chuyện chi?
-
Dạ con lên chơi thôi.
-
Rứa thì ra ngồi uống nước.
-
Dạ!
-
“Ngồi xuống đây đi con. Uống nước này”. Thầy chỉ ghế và đưa cho mm chén trà.
Ấm! Không biết là tại chén trà ấm hay lòng mm đã bớt lạnh?
Mọi người đang nói chuyện. Ai cũng vui vẻ-trừ mm. Đối với mm, tất cả những âm thanh đang phát
ra đó chỉ là một mớ hỗn độn, vô nghĩa. Nhìn người lại nghĩ đến mình, mm càng thấy tủi thân.
Cô lại lạc vào những suy nghĩ riêng tư, những băn khoăn, nuối tiếc. Có lẽ
thấy bệnh của mm nặng, cần liều thuốc mạnh, Thầy bảo mm theo
Thầy vào thư phòng nói chuyện. Cô chỉ biết ngoan ngoãn đi theo.
Tựa kẻ lữ hành lạc lối trong rừng thẳm, giữa bóng tối mịt mù, chỉ mong thoát ra
nhưng bất lực, buông xuôi cho số phận, chợt nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ phía
xa kia, không cần suy nghĩ, không cần đắn đo, đôi chân
mm cứ vậy mà bước về hướng đó.
mm ngồi đó, đối diện với Thầy. Thầy không
nói gì cả nhưng mm cảm nhận được sự ấm áp, tình thương, sự cảm thông và cả nỗi
xót xa trong đôi mắt Thầy. Ánh nhìn như soi rọi vào tận
thẳm sâu trong tâm hồn, chiếu vào những cảm xúc, nỗi đau câm nín của cô. Ánh nhìn thôi thúc mm nói. Lần đầu tiên
trong suốt 24 năm qua cô kể với người khác chuyện của mình.
Những suy nghĩ, những áp lực, những tình cảm, những nuối tiếc, hối hận, cả những
hổ thẹn. Tất cả. Không cần kìm nén. Không cần đắn đo. Không
cần dấu diếm. Thầy vẫn kiên trì lắng
nghe, không hề chê bai, không hề tội nghiệp, cũng chẳng tỏ ý khinh thường.
Rồi mm cũng kể xong. Thầy mỉm cười:
-
Dấu trong lòng chừng đó chuyện chắc là mệt lắm
phải không con! Con uống nước đi!
Khi mm đã bình tâm trở lại, Thầy nói cho cô nghe một số chuyện, một
số điều nên làm, một số thứ cần buông bỏ để được thảnh thơi.
Thầy nói rất ít. Và mm thấy biết ơn vì điều đó.
Lúc này, thực sự thứ cô cần là sự cảm thông, là sự yên tĩnh.
Mọi lời giáo huấn sẽ trở nên phí phạm. Cô sẽ còn trở
lại đây nhiều lần nữa mà.
-
Coi như là con có duyên. Đây là quyển sách thầy của Thầy mới viết.
Cho con. Mở rộng đường mà đi con nhé”
mm cầm lấy cuốn sách- là cuốn “Mở lớn con đường” của Thầy
Thái Hòa. Thầy còn cho mm một cái đĩa CD ghi lại những bài thuyết pháp của
thầy Thái Hòa nữa.
mm thấy ngạc nhiên vô cùng. Vậy là lời cầu nguyện của cô cũng đã được nghe thấy. Dù không được trực tiếp nói chuyện với thầy Thái Hòa, nhưng cũng như
là đã nói. Thì ra người nói chuyện với mm này giờ là đệ
tử của Thầy.
mm còn được đọc sách và nghe đĩa của Thầy nữa. Ôi chao!
Vậy là mm cũng còn có duyên. Vậy là mm vẫn còn có phước.
-
Giờ thì để cặp ở đây rồi ra ngoài
kia làm bánh lọc với mọi người. Xong, ở lại ăn cơm chiều rồi mới về nghe con.
Trong cuộc đời mm, chưa lần nào cô thấy việc làm bánh lọc lại hạnh
phúc đến vậy. Lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm vui
khi để toàn bộ tâm ý mình vào cái bánh đang làm; khi ý thức được từng hành động
của mình; khi trong đầu không hề có một ý nghĩ nào khác ngoài cái bánh- không hề
có sầu lo, muộn phiền. Một niềm vui trong lành như sương mai, nhẹ nhàng như gió xuân hây
hẩy. Cô cảm nhận được cả sự ấm áp của tình thương giữa những con người
chưa một lần gặp mặt. Không còn ích kỷ; không còn nghi ngờ.
Chỉ có tình thương, tình người.
Cũng là con đường hồi trưa đã đi nhưng lúc này mm không còn thấy vắng vẻ, cô
quạnh nữa. Gánh nặng trong lòng cô đã nhẹ đi nhiều. Cô chợt mỉm cười khi
nhớ đến câu nói mộc mạc mà đầy ý nghĩa của Thầy: “Mình muốn ăn
chả, nhưng sức người ta chỉ có thể đáp ứng được cho mình củ sắn thì cũng đừng cố
đòi ăn bằng được chả- người ta sợ rồi bỏ chạy mất”. Ừ, chỉ tại
mm tham, cố đòi ở người ấy thứ người ấy không có nên mới ra nông nổi này. Từ nay, mm sẽ cố để không đòi hỏi ở bất kỳ ai bất cứ điều gì.
Sẽ khó lắm đây, nhưng mm tin mình sẽ làm được.
Từ nay, mm sẽ gắng để thôi không sầu nữa. Khi nào buồn, mm sẽ nhớ đến hình ảnh Ôn Lương Phương quét lá. Từng nhát chổi nhẹ nhàng, chậm rãi. Những chiếc lá ngoan ngoãn nằm gọn thành đống trên sân chùa.
Tà áo vàng thanh thoát bay bay, vô tư đùa cùng gió chiều trong ánh hoàng hôn
đang tắt dần, mặc cho bóng tối đang tràn về từ phía chân trời xa.