Ôi hạnh phúc!

THÔNG TÁNH

THÔNG TÁNH

 

 Một ngày kia, khi duyên lành tròn đủ, tôi quyết định lòng nương tựa chốn thiền môn. Niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời tôi chính là giây phút đầu tiên tôi đặt chân vào tòa nhà chánh Pháp. Một luồng rung cảm lâng lâng niềm hỷ lạc đang rần rần chạy khắp cả châu thân. Tôi ngơ ngác, bàng hoàng như chú chim non lạc đàn vừa tìm về nguồn cội. Ôi, hạnh phúc! Một nguồn hạnh phúc vô biên mà trước đây tôi chưa từng được tận hưởng. Tôi sung sướng như muốn hét to lên cho cả đất trời đều biết và cùng tôi chia sẻ - trọn niềm vui.

Từ giây phút mầu nhiệm ấy, tôi bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc sống tự thân trong ánh sáng đạo vàng, xa rời vòng tay thương yêu chăm sóc của mẹ cha.

Thế rồi, thời gian thấm thoát trôi qua, tôi dần dần thấm sâu vào nếp sống thiền môn quy củ bên tiếng mõ, lời kinh cùng tiếng chuông ngân nga thanh thoát lúc canh tàn. Cuộc sống thiền môn đã un đúc trong tôi một cảm giác lạc quan, an toàn tối thượng. Tôi không còn hoảng sợ, lo lắng, bất thần trước những buổi chiều thu hiu hắt hay những lúc hoàng hôn buông xuống. Ngay cả những đêm khuya thanh vắng với hàng vạn cung bậc âm thanh nỉ non, não ruột của muôn loại côn trùng cũng không còn khiến tôi chạnh lòng rơi lệ, kinh hãi, lo âu khi nghĩ về giây phút giã biệt cõi trần, người thân để ra đi mênh mang trong cõi xa mờ.

Từ đây, trước mắt tôi là một bầu trời quang đãng, một con đường thênh thang xán lạn, một niềm tin bất động với thời gian. Tôi vui sống với những chuỗi ngày hồn nhiên đầy ý vị trong lý đạo, tình thầy, tình bằng hữu thân thương.

Rồi một ngày mới lại đến. Tôi được bước vào lớp gia giáo đầu tiên của nền giáo dục Phật giáo. Nơi lớp học khai tâm nầy tôi được đào tạo, đắp xây một nền móng kiến thức căn bản cần thiết để làm nền tảng vững chắc cho các cấp bậc thượng tầng về sau. Và khóa học chúng tôi cũng kết thúc. Buổi học cuối cùng của niên khóa được thay bằng buổi trò chuyện thâm tình đầy đạo vị của thầy trò chúng tôi qua bao tháng năm dài cộng tác kẻ nhận người trao. Đây là những phút giây vô giá mà thầy trò chúng tôi cùng san sẻ. Chúng tôi hân hoan đón nhận từng giọt, từng lời pháp thoại quý mà thầy đã trao bằng cả tấm lòng cho người học đạo. Điều khiến tôi tâm đắc nhất là lời dạy thiết tha, chân thành được thốt ra từ tận đáy lòng một người thầy - giáo viên trường chuyên Trung học phổ thông - người mà mấy mươi năm về trước đã từng là vị Tăng chúng xuất chúng, đứng đầu trong việc điều hành một trường Bồ-đề Phật giáo. Chỉ vì một niệm mê, nhận lầm hạnh phúc mà trọn đời thầy ôm mối hận không nguôi.

Từ cuộc sống bản thân, Thầy rút ra những điều tâm huyết tha thiết truyền lại cho chúng tôi trong giờ phút chia ly hy hữu này. Thầy nói: Kính thưa quý chú, quý cô! Quý chú, quý cô là những mầm non tương lai của giáo hội, là những người hạnh phúc nhất trong đoàn thể những người hạnh phúc - giáo hội Tăng già. Hạnh phúc thay hàng xuất gia tu sĩ, không có hạnh phúc nào bằng hạnh phúc được làm Tăng. “Vui thay Tăng hòa hợp. Hòa hợp tu vui thay” (PC 194). Đúng vậy, chỉ có những bậc xuất gia tu hành phạm hạnh mới là những người đang sống và đang đi trên con đường hạnh phúc. Quý chú, quý cô là những người hạnh phúc nhất, là người có đầy đủ trong tay cơ duyên, điều kiện để tiếp cận bầu trời chân thiện mỹ. Điều mà người thế gian có mong mõi cũng không bao giờ có được. Vì thế, quý chú, quý cô hãy tự hào về lý tưởng của mình và gắng trân trọng, giữ gìn những gì mình đang có; đừng vì một phút xao tâm mà đánh mất một lý tưởng tối thượng này, như cá nhân tôi thì thật là đáng tiếc. Hạnh phúc là những gì quý vị đang có trong tầm tay, hãy nắm giữ lấy đừng để nó vụt bay. Một khi hạnh phúc tuột khỏi tầm tay thì khó mà tìm lại được. Vả lại, chân hạnh phúc không thể nào tìm thấy nơi đâu ngoài cuộc sống Tăng đoàn và Pháp tạng. Nếu có chăng thì đó cũng chỉ là một thứ hạnh phúc mong manh, huyễn ảo như ánh chớp, sóng nắng, như thành Càn-thát-bà mà thôi. Chúng chỉ là những ảo ảnh được trá hình tuyệt hảo đầy ma lực của ngũ dục khổ đau. Vì vậy, rời xa giáo pháp Tăng đoàn để hướng ngoại tìm cầu hạnh phúc là một sai lầm lớn, là điều ngông cuồng giống như tìm kiếm lông rùa sừng thỏ chốn nhân gian hay tìm dầu trong sỏi đá. Điều này cũng được đức Phật minh định trước lúc nhập Niết-bàn: “Này A-nan, hãy tự mình là ngọn đèn cho chính mình, hãy tự mình y tựa chính mình, chớ y tựa một gì khác… dùng Chánh pháp làm ngọn đèn, dùng Chánh pháp làm nơi nương tựa, không nương tựa vào một pháp nào khác, những vị ấy, này A-nan, là những vị tối thượng trong hàng Tỳ-kheo của Ta.” (Kinh Đại bát Niết-bàn, Trường bộ kinh tập III, Tr 101). Nhân đây tôi mong quý cô, quý chú luôn tỉnh giác; đừng rơi vào tâm lý nhầm lẫn, dễ duôi như bước chân sai lạc của tôi trước đây để rồi đánh mất lý tưởng cao đẹp của mình.

Thông qua lời chia sẻ trên, chúng ta nên củng cố niềm tin của mình đối với Tam bảo để tự thăng hoa nếp sống thanh cao đạo đức, chớ bỏ lỡ vị trí và điều kiện có được, để rồi sau này ăn năn thì đã quá muộn màng.

Nói thì thật dễ, song thực hành mới là vấn đề đáng bàn phải không quý huynh đệ. Hơn nữa, chúng ta là những Tăng Ni trẻ có nhiều ý tưởng sống đầy sinh động nhưng nội lực lại quá non kém, còn cõi trần thì tràn ngập thinh sắc xôn xao, có sức quyến hấp dẫn lạ kỳ. Nếu chúng ta không tự nỗ lực “phản quan tự kỷ”, “phản kỷ hồi nguyên” cùng sự trợ lực, sách tấn của Thầy tổ, huynh đệ, bạn bè, đồng môn thì khó lòng thoát khỏi cạm bẫy nhân gian và cuộc chiến thầm lặng, cô đơn nơi cõi lòng cũng dễ bị thất bại thảm hại trong phút chốc. Vậy chúng ta là những hành giả đã chọn đời kiếm khách độc hành, mang gươm báu cất bước vào cõi tịch liêu trên dặm đường thiên lý, quay về nội tâm cô đơn thì đừng làm kẻ bại trận nhục nhã trước đối thủ ngũ dục thấp hèn mà phải là những chiến sĩ anh dũng, chiến đấu một mất một còn trong cuộc chiến nội tâm oanh liệt để mang về những chiến thắng vẻ vang và ca khúc khải hoàn. Đây chính là sự chiến thắng tối thượng trong muôn ngàn sự chiến thắng mà đức Phật đã từng ca ngợi tán dương: “Chiến thắng vạn quân không bằng tự chiến thắng mình. Tự chiến thắng mình là chiến công oanh liệt nhất” (PC 103).

 

Chia sẻ: facebooktwittergoogle