Vào một
buổi sáng trời lạnh mùa đông năm
2007, tại một ga metro ở
Washington
DC, một
thanh niên với chiếc đàn vĩ
cầm, đứng chơi những bài nhạc nổi tiếng của Bach,
Schubert,
Massenet… trong vòng 45 phút. Trong khoảng thời gian ấy có
chừng 2 ngàn người đã đi ngang qua, đa số đang trên đường đến
sở làm của họ.
Dường như không
một ai có vẽ chú
ý đến sự có mặt của
anh.
ảnh minh họa
Sau
khoảng
3 phút, một người đàn ông đứng tuổi đi qua và nhận thấy
có một nhạc sĩ đang đứng đó chơi vĩ cầm. Ông đi chầm
chậm, dừng lại chừng vài giây, và
rồi lại vội vã đi
tiếp cho kịp giờ của mình.
4 phút sau:
Người nhạc sĩ vĩ cầm
ấy nhận được đồng
đô la đầu tiên: một người đàn bà ném tiền
vào thùng đàn của anh và không
hề dừng lại, tiếp tục bước đi.
6 phút:
Một người thanh
niên trẻ đứng dựa vào tường lắng nghe anh, nhìn đồng
hồ đeo tay của
mình và
rồi
lại tiếp tục bước đi.
10 phút:
Một đứa bé dừng lại nghe, nhưng mẹ của em vội vàng
lôi em đi
tiếp. Đứa bé tiếp tục dừng lại nhìn anh nhạc
sĩ vĩ
cầm, nhưng mẹ của em đẩy mạnh, và em lại phải
tiếp tục bước đi, nhưng em vẫn
cứ ngoái đầu quay nhìn lại. Và điều này đã cũng
xảy ra với nhiều những đứa
bé khác. Và cha mẹ nào
cũng đều lôi kéo các
em, bắt các em phải
đi nhanh lên.
45 phút:
Người nhạc sĩ vĩ cầm
ấy vẫn tiếp tục chơi nhạc không ngừng. Chỉ có 6 người
dừng lại và lắng nghe
trong vài ba phút rồi
bỏ đi.
Khoảng chừng 20 người
cho anh
tiền,
trong khi vẫn tiếp tục bước đi bình thường,
và không hề dừng lại. Chàng nhạc sĩ ấy thâu được
tổng cộng là 32 đô la.
1 giờ sau:
Anh ta ngừng chơi, không gian im lặng
trở lại. Không ai chú ý đến anh. Không một tiếng vỗ tay, và cũng không một lời tán thưởng.
Không ai biết người ấy chính là Joshua Bell, một trong những nhạc sĩ vĩ cầm
nổi danh nhất trên thế giới. Trong hơn 45 phút qua anh đã chơi
những bài phức tạp nhất trong các bài nhạc
trình tấu, và cây đàn
vĩ cầm
mà anh
chơi
trị giá khoảng 3.5 triệu đô la. Hai ngày trước
đó, Joshua Bell đã
trình diễn tại một nhà hát ở thành phố Boston, vé bán hết
không còn chỗ ngồi, giá của mỗi
vé là 100 đô la. Và ban tổ chức sẵn sàng trả 1000 đô la mỗi phút cho tài
năng của anh!
Đây là kết quả của một cuộc thử nghiệm do báo The Washington
Post tổ chức. Trong cuộc thử nghiệm này, Joshua Bell phải ăn mặc thật bình thường, quần jean, áo thun, mũ kết,
và chơi đàn trong giờ cao điểm,
7:45am. Họ
chọn nơi biểu diễn là trạm ga
L’Enfant Plaza, vì nơi đây những người khách metro đi ngang qua đa số là thuộc
tầng lớp trung lưu, chuyên nghiệp, trí thức, phần lớn làm việc với chính phủ liên bang.
Trước khi tổ chức, các nhà thử
nghiệm nghĩ rằng tại Washington DC,
một trong những đô thị phát triển nhất nước Mỹ về nhạc giao hưởng, classical music,
Joshua Bell có thể
sẽ thu hút một số
lượng lớn khán thính giả
dừng lại nghe, và họ
có lẽ sẽ phải nhờ cảnh sát đến để giữ trật tự.
Nhưng chỉ có một người duy nhất nhận ra Joshua Bell, vì trước đó ba tuần
cô ta có
đi xem anh trình diễn
ở Library of Congress, nên nhận
ra anh
ngay. Cô ta
đã bỏ vào hộp đàn
của Joshua Bell 20 đô
la và tự giới thiệu mình khi anh
ngưng chơi đàn.
Tờ Washington Post
viết,
mục đích của cuộc thử nghiệm này để xem rằng: chúng ta có
thể nhận diện, ý thức được những gì hay và đẹp
đang có mặt giữa cuộc sống bận rộn của mình, và trong những
hoàn cảnh bình thường hằng ngày không?
Và nếu như trong cuộc sống chúng ta không thể
dừng lại trong giây lát
để lắng nghe một nhạc sĩ lừng danh nhất trên thế giới, chơi những giai điệu hay nhất từng được sáng tác, với một nhạc cụ tốt đẹp nhất, và nếu như
cuộc sống quá bận rộn
đến nỗi chúng ta không
còn có
thời
gian để dừng lại, khiến ta trở nên lãng
quên trước những điều hay đẹp, thì trên con đường ta đi mình
còn vô
tình
bỏ qua và đánh mất bao nhiêu những
điều đáng quý nào khác
nữa chăng?
Trong thời đại
ngày nay, dường như đa số chúng ta có khá
đầy đủ,
nhưng duy có một điều
mà chắc chắn trong chúng ta ai
cũng đều rất thiếu thốn là thời giờ của
mình, phải thế không bạn? Trên con đường chúng ta đi,
có lẽ ta cũng sẽ
có dịp nghe được tiếng đàn vĩ cầm
của Joshua Bell, và bao nhiêu những
điều hay đẹp
khác chung quanh ta, nâng
cao tâm
hồn
mình, giữa những bận rộn và ngay
trong hoàn cảnh bình thường nhất, nếu chúng ta biết tập
bước chậm lại một chút…
Nguyễn Duy Nhiên