Trong
cuộc sống, ta không thể
nào biết trước được
việc gì sẽ xảy ra, mà chỉ
có thể có mặt trong
giây phút này và bước
tới mà thôi. Có một vị thiền sư dạy là trong
mỗi bước đi, ta hãy
đặt hết trọn ý thức vào mỗi bước
chân của mình và niệm
thầm “Để
Phật thở, để Phật đi. Phật
đang thở, Phật đang đi. Mình được thở,
mình được đi.”
Mỗi bước chân, mỗi hơi thở của mình trong giây
phút này, ta giao phó
trọn vẹn hết cho Phật.
Ta để Phật
thở cho ta những hơi thở ý thức, ta nhờ Phật bước dùm ta những bước chân chánh niệm.
Mình thở với Phật, mình đi với
Phật, bài tập ấy hay và kỳ diệu
quá phải không bạn?
Tôi cố học theo
bài thực tập ấy, không phải chỉ trong mỗi bước chân, mà là
trong mỗi hoàn cảnh mới. Và những lúc
trong cuộc sống, khi mình cảm thấy mệt mỏi, lo âu, thất vọng, ta cũng có
thể tập giao phó hết
cho Phật. Ta
hãy để Phật có mặt
và sống dùm mình, đau
dùm ta,
bệnh
cho ta..
Bây giờ,
mỗi khi đi đâu xa tôi vẫn
sửa soạn trước, tôi vẫn nhớ mang theo
chai dầu và chiếc áo ấm phòng
những khi trời trở mưa gió bất
ngờ. Nhưng
tôi biết trong cuộc sống có những
ngày mà
dầu
ta có
chuẩn
bị trước
cũng vậy thôi, sẽ có những lúc mà mình
không-biết-gì hết,
và tôi
nhớ
trở về với hơi thở trong giây phút này
để nhờ Phật đi dùm ta, ngồi
cho ta,
tiếp
xử dùm ta…
Nhưng vấn đề khó, có lẽ
là ta
biết
phải tìm Phật ở đâu để nhờ Ngài bây giờ
đây bạn nhỉ? Nhớ đến một bài thơ của
Sư cô Hạnh Chiếu,
Đêm tròn
một giấc qua,
Dậy thắp hương thất lá,
Quanh bên làn khói tỏa,
Con thỉnh Phật...
uống trà.
Trà thất
một chung pha,
Con, Phật ở chung
nhà,
Làm sao
tách
riêng được?
Thôi mình uống chung
nha.
Phật cười
chẳng nói ra,
Con thấm hương
đậm đà,
Giờ này ai biết được?
Có con, Phật, chung trà!
Phật và mình có
bao giờ tách riêng ra
được đâu
mà tìm
kiếm,
phải không bạn? Thực tập quay trở
về trong giây phút hiện
tại này mới là khó.
Đừng để ngày
mai làm
mất
hạnh phúc của ngày hôm nay bạn nhé, vì tôi
nghĩ đa số những ngày sắp tới sẽ là những ngày nắng đẹp.
Nguyễn Duy
Nhiên