Huệ Trân
Tôi ngồi
lặng lẽ, nhìn những lá phong vàng
sậm và đỏ ối, âm thầm rơi
trong không gian tinh
mơ quanh khu nhà quàn.
Thấp
thoáng vào, ra, là những
người chít khăn tang trắng, gương mặt phờ phạc, buồn rầu.
Cả một trời thu im lắng, u hoài trùm phủ quanh tôi.
Ngồi
trong lòng xe nơi
bãi đậu, tôi đang chờ
quý thầy, trên đường tới tụng kinh hộ niệm
cho người quá vãng của
một gia đình nghèo mà thầy tôi
vừa tình cờ biết tin.
Gió nhẹ.
Lá thu rơi.
Người còn.
Kẻ mất.
Hợp rồi
tan.
Ai cũng
biết thế, nhưng dường như những lá thu rơi nhẹ nhàng, thanh
thản
hơn con người
lúc ra đi.
Lá lìa
cành,
theo gió, bay lượn êm ả như vẫy chào cây,
rồi thầm lặng nằm trên mặt đất. Đất ân cần
đón lá, lá an nhiên
tiếp
nhận nắng mưa, và lá
biết rằng, rồi lá sẽ
thành đất, để đất lại nuôi cây …
Bỗng
nhiên, những tiếng gào khóc bật lên từ bên
trong nhà quàn, vang động,
xé rách
không
gian đang lặng lẽ ! Tiếng khóc, tiếng
kể lể, tiếng thảm thiết gọi tên người vừa chết làm xôn xao
những người
đang hiện diện.
Nhưng
bên ngoài, nơi tôi vẫn
ngồi yên trong lòng xe, gió
thu
vẫn thổi nhẹ, lá thu
vẫn thong thả rơi, đất vẫn thầm lặng, nhẫn nhục, nhận những Đến và Đi …
Những
tiếng khóc khi người-mất-người
có mang
chút
nào ân
hận vì đã chẳng tử tế đủ, khi còn nhau hay
không?
Có lẽ nhiều ân hận, người
ta mới khóc than như thế !
Nếu sống với nhau mà tử tế,
mà thủy chung như
cây với lá thì sự
ra đi chỉ là tạm
biệt, là chuyển hóa.
Tử tế với nhau thì có
gì ân hận
lúc chia tay theo
lẽ vô thường!
Tiếng gào
khóc càng lúc càng bi
thương.
Phải
chi tôi có thể kể cho người đang khóc nghe một câu chuyện ngắn mà tôi
từng được
nghe từ một vị giảng-sư.
Hai huynh đệ đồng tu, khá thân thiết,
đang cùng đi trên sa mạc. Hai vị nói
đủ các thứ chuyện quanh đề tài tu học,
và ở một đề tài, có sự bất
đồng đến
mức huynh thẳng tay
giáng cho đệ một bạt tai.
Đệ
không nói gì, quỳ xuống
trên cát, dùng ngón tay viết giòng chữ “Hôm nay bạn tôi đã tát
tôi.”
Hai người
tiếp tục đi, không ai nói gì
với ai nữa.
Ngang qua một
khu sình lầy, người em hụt chân,
lún xuống bùn. Lập tức, người anh đưa tay, kéo
em lên.
Không
một lời cám ơn, hai
người tiếp
tục đi, ra khỏi sa mạc, tới vùng đồi núi. Người
em nhìn
quanh,
tiến tới một tảng đá lớn, dùng những viên sỏi nhọn, vận dụng hết sức lực để viết trên đá giòng
chữ “Hôm nay bạn tôi đã
cứu tôi”.
Lúc đó, người anh mới lên
tiếng hỏi:
- Sao lúc
huynh tát đệ, đệ viết trên cát, mà lúc
cứu đệ, đệ lại viết trên đá?
- Thưa
huynh, những tàn nhẫn, đau buồn, hãy viết trên cát để
cát bụi thời gian xóa nhòa đi;
nhưng những tử tế, ơn nghĩa phải viết trên đá mà
ghi tâm
khắc
cốt.
Câu chuyện chỉ có thế, nhưng
nước mắt tôi đã lã
chã rơi vì biết rằng,
giữa cõi ta-bà chập chùng những dối gian, bội phản, tàn nhẫn này, phải có bao
nhiêu
bãi cát
để
nhân gian viết đủ ?!
Nhưng
may thay, cũng an ủi, là
đứng trước
tảng đá, cắn ngón tay chảy máu làm mực,
người con Phật
còn lòng biết ơn sâu sa để
viết xuống sáu chữ:
“NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT”
Huệ Trân
(Tạm biệt trăng thu- thành phố Biển Dài)