Lam Khê
ảnh minh họa
Khi tôi
trở lại quê nhà, thì chú Tư chèo đò không còn ở đó nữa. Bến đò ngang bên dòng sông nhỏ
một thời tuổi thơ tôi thường qua lại đến trường, nay đã được thay thế bằng một
cây cầu đúc chắc chắn. Cảnh vật đã thay đổi nhiều.
Chút mảnh hồn quê vẫn còn đó, nhưng người tôi muốn tìm thì bặt vô âm tín.
Chú Tư
chèo đò ngày ấy là một thanh niên chất phát lực lưỡng. Chú rất có hiếu lại vui vẻ thân
thiện với mọi người.
Vì vậy mà ai cũng yêu mến, nhất là bọn trẻ chúng tôi, vốn là khách hàng đi đò
mỗi ngày nên được chú luôn quan tâm hỏi han
giúp đỡ.
Tôi vẫn
thường đi đò chịu của chú. Nhà tôi thuộc loại nghèo nhất xóm. Ba mất sớm. Mẹ tảo tần bữa có bữa không cũng ráng lo cho anh
em tôi ăn học. Một hôm chú Tư kêu tôi lại bảo:
- Này Thanh, từ nay chú
cho cháu quá giang đi học. Cháu đừng ngại, ráng học thành tài, để còn lo cho mẹ cho em.
Tôi biết chú thường chở
đám học trò nghèo qua sông miễn phí, nhưng vẫn thấy ngại ngùng:
- Cháu đi hoài sao được.
Nhà chú cũng nghèo. Chú còn phải lo cho bà.
- Ốí chào! Chú có lấy thêm tiền của một vài đứa như cháu cũng đâu có giàu hơn.
Cũng là tình làng xóm quê hương với nhau cả, giúp ai được chút nào thì giúp cháu
à! Cháu cứ lo học và sống cho thật tốt.
Mai này lớn lên còn giúp ích cho xã hội.
…. Sau đó gia đình tôi
theo người cậu trôi dạt về thành phố.
Mãi bận rộn với chuyện cơm áo học hành, trải qua một thời gian lâu tôi mới có
dịp trở về thăm quê.
Nhưng bến đò xưa không còn; người chèo đò cũng thôi nghề đưa khách sang sông.
Hỏi thăm thì làng xóm chỉ nói là từ ngày bà mẹ già mất đi, chú
theo người bà con đi làm ăn xa, đâu tận miền đông lận.
Còn chính xác như thế nào cũng không ai biết rõ lắm.
Tôi cũng
chẳng biết thực hư thế nào.
Sự náo nức của tôi khi nhìn thấy làng quê mình sung túc giàu có, dường như vẫn
thiếu vắng một điều gì. Mỗi lần bước qua cây cầu mới, lòng tôi
cứ bồi hồi nhớ lại khoảng trời xanh thuở trước. Tôi đã mắc nợ chú suốt quãng đời tuổi thơ trên những chuyến đò ngang.
Không gặp được chú, tôi biết mình mãi mãi làm một kẻ đi tìm…
***
“Làng
mình năm nay cúng Họ lớn lắm, cháu về nhé”.
Nhận bức điện tín của
người bác ruột, tôi vội thu xếp trở về thăm quê lần nữa.
…… Suốt ngày
mệt nhoài vì lo cúng kiến, lễ lạy.
Vừa định đi nghỉ thì nghe bác dâu tôi nói: -Thanh à! Cháu đi
lên chùa nghe pháp không? Có thầy ở thành phố về giảng hay lắm. Mà
này, bác nghe nói thầy là người làng mình đó, hình như là chú Tư chèo đò ngày
trước. Chú đã đi tu, làm tới Đại đức giảng sư gì lớn
lắm ở thành phố. Nay mới trở về thăm quê…
Tôi vùng ngồi dậy, đi
theo mấy người anh em họ lên chùa. Trời đã tối, ánh
trăng rằm soi tỏ con đường quê ngoằn nghèo đầy cát bụi. Mùi hương ngọc lan thoang thoảng từ những ngôi nhà cổ. Tiếng ếch nhái kêu
rang cả cánh đồng. Tiếng hò ru con dịu dàng trong đêm
vắng. Một khung cảnh làng quê thân quen là vậy, nhưng tâm trí
tôi cứ nghĩ ngợi đâu đâu. Chú Tư chèo đò đã bước sang một cuộc đời khác.
Nếu vậy thì hay biết mấy. Có điều, không biết Người có còn nhớ đến thằng bé
Thanh thường hay đi đò thiếu của chú ngày trước hay không?
Khi chúng
tôi tới nơi thì giảng đường đã đông đặc những người. Chắc hẳn đây là lần đầu tiên có vị thầy về quê giảng đạo, nên ai
cũng muốn đựơc nhìn được nghe người đồng hương của mình -Nay là một vị đại đức
rất đạo hạnh uy nghiêm - nói chuyện. Vì đến trễ nên
chúng tôi không thể vào được bên trong. Ngồi ngoài, tôi cố lắng nghe từng giọng nói, âm điệu của người…. vẫn
là chất giọng miền quê chơn chất trầm ấm, nhưng lời lẽ thì đầy vẻ sâu lắng hùng
hồn cứ làm cho tôi thấy ngờ ngợ. Sau bài pháp ngắn nói về đạo lý làm
người, vị giảng sư bỗng nói trở nên thân tình hơn:
-Ở đây,
quý vị lớn tuổi một chút chắc là đã biết tôi hết rồi. Tôi từng
là người chèo đò nơi dòng sông này của hơn mười lăm năm về trước. Từ ngày rời xa quê hương, tôi gặp nhân duyên được xuất gia học đạo. Hôm nay tôi mới có dịp trở về thăm quê nhà.
Thật là vui khi nhìn thấy xóm làng mình ngày càng phát triển. Và cũng
thật cảm động với tấm lòng của quý vị đối với đứa con xa quê lâu ngày.
Tôi về đây, trước là viếng thăm làng xóm bà con. Sau nữa, là mong muốn
đem ánh sáng của đạo từ bi gội nhuần nơi mảnh đất mà mình từng chôn nhau cắt rốn.
Những gì mà tôi góp nhặt, trau dồi học tập qua bao năm tầm sư học đạo, tôi sẽ
hướng dẫn trao dồi cùng quý vị; để chúng ta cùng tu tập, hành trì. Ngày
xưa tôi từng làm anh chèo đò đưa người vượt qua dòng sông đời ngắn ngủi, thì nay
tôi cũng xin giữ vai trò của người lái đò để đưa mọi người vượt qua dòng sông
sanh tử đến được bờ an vui giải thoát …
Thời
thuyết pháp đã xong, mọi người kéo nhau ra về. Tiếng nói chuyện lao
xao vang xa cả một vùng quê yên tịnh, ai cũng tỏ vẻ kính phục và mãn nguyện.
Riêng tôi vẫn còn đứng chần chờ trước sân chùa.
Bao nhiêu dự định muốn giải bày đã không cần thiết nữa.
Người chèo đò đã vượt qua dòng sông sanh tử thì còn nghĩ gì đến món nợ ngày xưa.
Chỉ có người mang nợ thì mãi ôm lòng khoắc khoải…
Có tiếng
bước chân người đi đến. Tôi vội
xoay qua định tránh sang một bên bỗng nghe tiếng gọi: -Phải Thanh đó không? Thầy
về hôm rày cứ hỏi thăm con hoài, nay mới gặp. Nghe nói con học hành đã thành đạt,
và đang làm việc ở thành phố phải không?
Tôi cúi đầu chào thầy, cất
tiếng lí nhí, không biết là do run sợ hay vì quá xúc động:
- Dạ….. con cũng mấy lần trở về quê… mong gặp lại Chú… à…Thầy.
Không ngờ Thầy đã trở thành một vị Thượng tọa. Cuộc đời đôi khi cũng lắm chuyện bất ngờ. Điều mà trước tiên…
con muốn nói với thầy là…. về món nợ ngày xưa…
Thầy cười
lớn. Nụ cười chứa đựng biết bao sự
bao
dung và cởi mở chân tình:
- Ừ cuộc đời vẫn luôn chứa
đựng những điều bất ngờ như vậy đó con à! Nếu cùng đi trên một chuyến đò thì cuối cùng chúng ta sẽ gặp nhau
thôi. Còn món nợ năm xưa. Nào có đáng gì mà con phải bận tâm.
Món nợ ấy Thầy đã gởi lại cho con qua mấy lời nhắn nhủ.
“Phải học cho tốt, để làm một con người tốt giúp ích cho gia đình, xã hội.”
Hôm nay thầy trò mình có duyên gặp lại nhau nơi quê nhà. Thầy cũng chỉ
ước mong con luôn giữ vững được điều đó. Sống cho xứng đáng một con người, trước
khi muốn làm một những điều to lớn khác. Con đang làm việc ắt có điều kiện gần
gũi
với nhiều thành phần trong xã hội, thì phải biết giữ lòng mình cho trong sáng,
chánh trực. Đừng để miếng mồi danh vọng bạc tiền làm lu
mờ tâm trí…
Dòng sông
đời vừa rẽ sóng. Người chèo đò đưa chúng
sanh vượt qua dòng sông sanh tử đã trở về quê xưa, sưởi ấm xóm làng qua tâm tình
của người đồng hương, chia sẻ cuộc sống bằng trái tim
vị tha của bậc Bồ-tát. Tôi lại mắc nợ người thêm một lần nữa.
Món nợ ân tình suốt bao nhiêu năm ôm ấp bên lòng vẫn
chưa trả được. Khi đi ngang qua chiếc cầu có thấp thoáng bóng dáng màu áo vàng
giải thoát, tôi chợt nhận ra là mình cũng vừa bước sang một trang đời mới. Từ phía bờ xa, con nước xuôi dòng đang quay về biển cả.