Nguyễn Duy Nhiên
Sáng nay tôi thức dậy ở Trung Tâm. Kéo tấm màn cửa nhìn ra ngoài, những vũng
nước của cơn mưa ngày hôm qua đọng lại trên sàn gỗ đã đông thành đá.
Có chỗ trắng tinh làm tôi cứ ngỡ là tuyết đã rơi đêm qua. Hôm qua trời âm u và mưa cả ngày. Vậy mà sáng hôm nay trời
lại nắng ấm và trong xanh không một chút mây. Tôi thấy con đường thiền hành uốn
cong chạy dài trong khu rừng điểm những cành lá non xanh.
Hôm qua chúng tôi có một ngày quán niệm tại Trung Tâm.
Các anh chị và cô chú về đây cùng nhau thực tập sống một ngày trong chánh niệm.
Có những anh chị rất quen và cũng có những cô chú mới về đây lần đầu.
Phải chi ngày hôm qua mà đẹp như sáng hôm nay thì tốt quá bạn nhỉ! Nhưng chuyện
tu học mà, mưa hay nắng thì cũng chỉ là "bệnh của trời" thôi, còn ta thì cứ thực
tập những bước chân hạnh phúc, dù trong nắng hay dưới mưa.
Như Buổi Sáng Có Mặt Trời
Mấy hôm
nay, ban ngày trời bắt đầu ấm. Ở Trung Tâm nhiều loại hoa đã bắt đầu nở rộ đủ màu.
Trời cũng vào Xuân rồi. Vài hôm nữa vùng tôi ở có những
lễ hội Hoa Anh Đào rất lớn. Người ta ở khắp nơi sẽ về
đây rất đông. Tôi thì không biết sao nhưng lại không thích những ngày lễ hội lớn
này lắm. Nó chen chúc làm sao ấy! Hoa Anh Đào thì đẹp
thật. Tôi nhớ nhiều năm trước có được xuống phố đi xem
hoa Anh Đào nở rộ bên bờ hồ. Đầu tháng Tư trời thật mát, có những cơn gió lớn cuốn ngàn cánh hoa
trắng có chút đỏ bay đầy trong không gian. Nhưng người đi cũng tấp nập và
chen
chúc. Đẹp thì có đẹp, nhưng trong một không gian náo nhiệt và
đông đúc như vầy, thì cũng khó mà thưởng thức được trọn vẹn hết cái mới của mùa
xuân, cái đẹp tinh khôi của hoa Đào.
Ở thời
đại này thì sự bận rộn lại được xem như là một chuyện rất tự nhiên bạn nhỉ, như
buổi sáng có mặt trời! Thảnh thơi kia mới là chuyện bất
bình thường. Một ngày nào đó bạn thử ra ngoài đi dạo bằng
những bước chân thảnh thơi, tiếp xúc với trời, với nắng. Đứng thật yên
nhìn hoa Anh Đào bay trong gió sớm. Và rồi bạn nghĩ xem người
chung quanh nhìn bạn như thế nào! Chắc họ sẽ nhìn bạn với một ánh mắt lạ
lùng lắm, không giống ai hết!
Thật ra chúng ta cũng quen rồi vì sự sống bình thường là như
vậy. Ở sở làm mỗi ngày chúng ta bị thúc giục với những hạn định,
deadlines, và những bận rộn tới tấp. Có một người bạn bảo tôi rằng, mới có
tháng Tư mà anh ta đã cần "take a break", muốn đi đâu đó thật xa để tạm tránh xa
những bận rộn này, bớt đi những mệt mỏi, lo âu và sự căng thẳng! Ai trong chúng
ta mà thỉnh thoảng lại không cần những lần đi xa, đi nghỉ mát, để làm mới lại
con người của mình như anh ấy! Nhưng mình cần đi đâu đây bạn
nhỉ?
Tôi nhớ mấy năm trước chúng tôi cũng có dịp đi biển, nghỉ hè
xa. Có một buổi sáng, tôi dậy sớm xuống lobby để
pha một tách cà phê ra sân ngồi uống và đọc sách. Tôi thấy một gia đình
hai vợ chồng, chắc cũng bằng tuổi chúng tôi, với hai đứa con, đang ngồi chờ
xe đến đón để đi tour sớm. Cha mẹ con cái, mỗi người ai cũng có
đeo túi xách sau lưng, máy chụp hình, video trước ngực rất sẵn sàng cho chuyến
đi. Tôi thấy không ai nói với ai lời nào, nét mệt mỏi hiện
trên gương mặt của cặp vợ chồng, và hai đứa con ngồi tựa vào nhau ngủ gà gật.
Một chuyến nghỉ mát rất tiêu biểu của thời đại ngày nay.
Tôi chắc chắn họ sẽ cần nhiều thời gian dưỡng sức sau lần bận rộn "nghỉ ngơi"
này.
Thật ra thỉnh thoảng chúng ta cũng cần những chuyến đi chơi
xa. Những không gian mới, sự đổi thay chung
quanh có thể giúp ta thoát khỏi những căng thẳng và mệt mỏi hằng ngày. Chúng ta cũng cần có những giờ phút nghỉ ngơi như vậy.
Nhưng trước khi dự định đi đâu xa, tôi nghĩ chúng ta cũng nên tự hỏi mình thật
sự muốn trốn tránh những gì đây? Chắc có lẽ ta muốn
trốn tránh những căng thẳng của một đời sống gia đình hoặc việc làm quá nhiều
bận rộn. Ta muốn được chút tự do. Nhưng nếu trong giờ phút này ta không
có tự do thì có sự thay đổi nào sẽ mang lại cho ta được tự do bạn nhỉ?
Ta có thể
đang đi dạo trên một bãi biển cát trắng mịn, có tiếng hải âu trên đầu, có tiếng
sóng vỗ dưới chân... nhưng tâm mình lại cứ trở về với những lo nghĩ hằng ngày.
"Không biết kết quả của tờ báo cáo ấy là như thế nào?
Tháng này sắp hết rồi mà mình vẫn chưa lo vụ thuế má cho xong! Mệt thật! Chỉ còn
vài ngày nữa là phải trở lại đi làm rồi..." Dầu ta đang ở thật
xa, nhưng tâm mình vẫn chưa rời xa được chút nào hết.
Những Thong Dong Nho Nhỏ
Như vậy thì thế nào là thật sự được nghỉ ngơi? Theo tôi nghĩ thì mình chỉ có thật sự nghỉ ngơi khi ta
thật sự trở lại và có mặt trong giờ phút này. Giờ phút này không có những
bận rộn, không có những deadlines, và cũng không có những căng thẳng như
mình tưởng đâu! Thật ra trong giờ phút này chỉ có ta và hơi
thở của mình, với những cảm xúc trong khi mình đang ngồi, nằm hoặc đi, đứng.
Còn những thứ khác chỉ là những lo nghĩ của mình về giờ phút hiện tại này mà
thôi. Các thầy tổ thường nhắc nhở rằng, chúng ta chỉ có
thể an nghỉ và thảnh thơi khi nào mình biết thật sự có mặt trong giờ phút
hiện tại, thay vì chỉ là mải mê lo nghĩ về nó.
Nếu ta cứ lo nghĩ về giờ phút hiện tại, thì trời có trong đến đâu, mây có trắng
đến đâu, biển có xanh đến đâu, hoa anh đào có tinh nguyên đến đâu, con đường
thiền hành có đẹp đến đâu... thì ta cũng chỉ có mặt với những lo âu của mình mà
thôi. Và khi ta có thể có mặt với hơi thở mình, cảm xúc của mình, các thầy dạy
rằng, ta sẽ vẫn có thể tìm thấy một sự an
ổn ở ngay giữa sở làm, giữa những bận rộn hằng ngày của mình.
Chắc bạn
nghĩ sao đơn giản quá! Nó đơn giản thật đó, nhưng có lẽ vì quá đơn giản mà ta
không thật tâm chú ý để thực tập. Tôi thì bao giờ cũng cố gắng thực tập để có
những "little vacations" trong một ngày của mình. Trong thời gian đi từ xe vào
sở làm là một thời gian rất nhiệm mầu để ta thực tập nghỉ ngơi, tôi đi với hơi
thở, tôi thấy gió mát trên mặt, tôi thấy hạnh phúc vì trên đầu có bầu trời xanh,
vì tôi vẫn có khả năng và cơ hội đi vào sở làm, có mặt đất vững vàng dưới mỗi
bước chân, biết bao nhiêu là yếu tố hạnh phúc phải không bạn!
Trong
những lúc tôi đi vào phòng làm việc, những bước chân lên cầu thang, tôi tập đi
thong thả và chú ý đến những cảm giác đang có mặt trong thân, có những đau nhức
nào, những an lạc nào trong cơ thể của mình. Trong những lúc
này tôi ít khi có một lo nghĩ nào khác, chỉ tiếp xúc lại với thân mình.
Tôi tập đi bằng thân hơn bằng tâm. Thảnh thơi lắm bạn! Theo tôi thì đây
là những giờ phút mà tôi có những dịp "nghỉ mát" nhỏ, khi đi từ "bận rộn" này
sang "bận rộn" khác. Tôi không trốn tránh một sự bận rộn nào
hết, và tôi cũng không cần phải bỏ đi một nơi nào xa xôi. Nhưng tôi vẫn có được những giây phút nghỉ ngơi ở ngay giữa những
bận rộn, bằng cách tiếp xúc với những khoảng trống ở giữa những sự bận rộn ấy.
Sống trong hiện tại nhưng không lo nghĩ về hiện tại, bằng cách thực tập trở về
với thân và hơi thở của mình. Và những thời gian thực
tập ngắn nhỏ ấy, giúp tôi nuôi dưỡng cho mình một thói quen hay đẹp mới.
Uống Một Tách Trà Cho Thật Có Hòa Bình
Thiền
quán có nghĩa là có mặt với những gì đang xảy ra trong ta và
chung ta. Và lúc nào mà ta lại không thể ý thức được những gì đang xảy ra
trong ta và chung quanh ta bạn nhỉ, cho dù là có bận
rộn đến đâu? Vì vậy, có bao giờ mà ta lại không có một cơ hội để thực tập thiền
quán.
Ngồi đây, trong khi viết cho bạn, tôi dừng lại và ý thức được hơi thở của mình,
tôi cảm nhận được có sự nhức mỏi trên hai vai, tôi thở một hơi sâu và buông thư hết cơ thể. Hòa bình phải được bắt đầu
bằng ngay chính trong bản thân mình. Tôi tập ngồi cho có hòa bình, đi cho
có hòa bình, viết cho có hòa bình, cầm một tờ giấy cho có hòa bình, uống một
tách cà phê cho có hòa bình... Thiền tập mang lại cho ta một sự tự chủ, giúp ta
bớt còn bị những thói quen tập quán xô đẩy mình hết từ bận rộn này sang bận rộn
khác. Ta có hòa bình hơn, nhờ ta biết chấp nhận và thoải mái với chính mình hơn.
Ta không
cần phải trốn tránh và cũng không cần nhất thiết phải đi thật xa mới có sự nghỉ
ngơi. Và nếu ta có đi một nơi nào xa cũng vì hạnh phúc chứ không phải để trốn
tránh khổ đau, tôi nghĩ hai cái đó khác nhau nhiều lắm! Ta đang ở đâu hoặc làm
gì, cho dù đi dạo trên bãi biển một buổi sáng sớm, lên núi cao nhìn hoàng hôn
xuống, hoặc ngồi trước máy điện toán làm việc, hay soạn thảo một tờ báo cáo...
ta bao giờ cũng có một cơ hội để tiếp xúc với hơi thở và những cảm giác trong
thân mình. Đó là những cơ hội để ta được nghỉ ngơi, thật sự
nghỉ ngơi, trong một ngày. Sự tiếp xúc ấy sẽ là một ly nước mát làm buông thư hết mọi căng thẳng trong thân, và ta sẽ có hoà bình. Vì
vậy, xin bạn đừng bỏ lỡ những cơ hội nhỏ ấy trong một ngày, khi bạn có dịp đi từ
xe
vào văn phòng, từ nơi này sang nơi khác, lên những bậc thang, hay ngồi yên đôi
phút. Hãy để nắng ấm trên đầu, gió mát trên mặt, hãy để mặt đất nâng niu mỗi
bước chân của bạn, theo từng hơi thở.
Nhưng xin
bạn cũng đừng hiểu lầm! Được đi chơi xa về nơi mình thích thì chắc chắn bao giờ
cũng sẽ là thích thú và vui hơn! Nhưng tôi nghĩ, giữa những
bận rộn này, nếu biết thực tập thì nơi nào cũng có thể là một nơi giúp ta nghỉ
ngơi.
Nơi nào ta có thể có mặt với hơi thở và cảm giác của mình, thì nơi ấy ta sẽ có
cơ hội để an trú và làm mới lại thân tâm. Nếu một năm
mà chỉ có vài tuần đi xa để nghỉ ngơi thì chẳng trách gì mà đa số chúng ta lại
bị quá nhiều căng thẳng và mệt mỏi, phải không bạn!
Con Đường Về Suối Tịnh
Buổi sáng
thức dậy ở Trung Tâm tôi nghe tiếng chim hót vang. Có một con chim gõ mõ nào đó
tiếng gõ đều vọng xuống từ trên núi. Sáng nay tôi một mình đi
xuống thiền đường Suối Tịnh. Con đường trải đá xanh nằm hòa vào suối đá và cây
rừng. Con suối nhỏ thật nhiều nước sau một ngày mưa. Tôi đi một mình leo
lên con dốc giữa rừng núi bao la còn chìm trong sương sớm, nhớ đến lời chia sẻ
của một bác trong giờ pháp đàm chiều qua, bác sống cô độc nhưng không bao
giờ bác cảm thấy mình cô đơn. Chợt nhớ đến bài kệ nói về hạnh sống độc cư
trong kinh "Người Biết Sống Một Mình",
Hãy quán chiếu sự sống
Trong giờ phút hiện tại
Kẻ thức giả an
trú
Vững chãi và thảnh thơi.
Phật dạy, chúng ta có thể sống độc cư giữa rừng núi và ta
cũng có thể sống độc cư ngay ở giữa phố thị ồn ào.
Nơi nào cũng vậy, alone but never lonely, nếu ta biết thực tập tiếp xúc
với hơi thở trong giờ phút hiện tại để thấy rõ sự sống của mình.
Vậy mà Trung Tâm Sinh Thức đã có mặt trọn vẹn được gần một
năm. Một năm qua, nơi này có biết bao nhiêu những nắng mưa, có kẻ
đến người đi, có bao nhiêu những bàn tay thầm lặng ở lại góp sức gây dựng một
tăng thân, với một niềm tin, cho nơi này được trở thành một nơi các bác và anh
chị về nghỉ ngơi, để nuôi dưỡng hạnh phúc, giữa thiên nhiên và ấm áp những tình
thân. Mỗi mái ngói đấp xây là một sự thực tập hạnh độc cư
trong thầm lặng. Chúng ta vẫn có một hy vọng rằng, mỗi ngày sẽ có thêm các bác và anh
chị về Trung Tâm để nghỉ ngơi và tu học, và chúng ta cũng sẽ không bao giờ để
những ngày trở về này trở thành những bận rộn của mình. Hãy nhớ giữ gìn
và nhắc nhở cho nhau bạn nhé!³