Thích Thái Hòa
 
Nỗi 
thất vọng lớn nhất của con người là chạy bươn về phía trước hay chạy ngược về 
phía sau để kiếm tìm cho mình một bản ngã. Bản ngã trong cơm áo, gạo tiền, trong 
kiến thức chữ nghĩa, trong địa vị quyền uy hay trong những lý tưởng hão huyền…
 
Tự thân của bản ngã là hão huyền. Hão huyền trong tư duy và hão huyền trong 
thực tế. Lịch sử loài người đã bị cày nát, để trở thành 
hầm hố ngăn cách, thù hận ngàn đời bởi những hão huyền ấy.
 
Chiếc lá không hề đi tìm cho nó bất cứ một bản ngã nào, nên 
chiếc lá lúc nào và ở đâu cũng hiện thực và bình dị. Nó vốn bình dị với chính nó và bình dị với 
những gì liên hệ với nó.
Nó là hiện thực, vì nó không hão huyền với chính nó. 
Nó không hão huyền với những gì mà gốc rễ của nó đã và đang cưu mang. Nó 
là hiện thực, vì nó đang tiếp nhận ánh sáng mặt trời, mặt trăng, những giọt nước 
của mưa hay sương, những hơi ấm và lạnh được chuyển động từ lòng đất lên thân 
cây qua cành và lá. Lá đã tiếp nhận và tặng lại một cách bình 
dị đối với những gì mà nó đã liên hệ, suốt cả cuộc hành trình.
 
Lá đã tiếp nhận như thế và ngàn đời vẫn tiếp nhận như thế. Nó không bám víu khi đến mùa phải rụng. 
Nó rụng một cách thanh thản nhẹ nhàng, để hội chứng cho những gì vĩnh cửu ngay 
giữa những cuộc ảo hóa, phù sinh.
 
Con người 
sao không thấy mình là lá và là lá của hoa nhỉ! Và con người sao không thấy mình 
là người giữa tất cả mọi người, để cho nhân tính và tình người được tự nhiên 
hiển lộ. Và tại sao con người không thấy mình là bọt nước giữa đại dương để quê 
hương con người trở thành thẳm sâu và rộng lớn. Và tại sao, con người không tự 
thấy mình là một vệt sáng chớp nhoáng giữa trời không, để không gian vô biên là 
cõi tuyệt đối bình an cho mọi sinh thể đi về và mình cũng được đi về ngay ở 
trong sinh thể ấy!
 
Thực tại là toàn diện. Con người vốn là một thực tại toàn diện. Nhưng vì con người 
muốn nghe tiếng nói của riêng mình và muốn cất lên tiếng nói ấy, nên bỗng chốc 
trở thành kẻ độc hành giữa sa mạc hoang liêu mà tiếng 
nói của riêng mình nghe như chừng đồng vọng. Công lý trở thành những khát thèm và hố thẳm. 
Tiếng nói công lý đã trở thành ngôn ngữ của đọa đày viễn mộng.
Bình an cho con người chỉ là những nhát kiếm bén nhọn 
quờ quạng đâm thủng giữa hư không. Nên, bình an
chỉ là những ảnh tượng muôn đời cho con người khát vọng. 
 
Càng khát 
vọng con người càng đánh mất và xa lạ với chính mình và cuộc sống. Càng ước vọng 
con người lại càng có những tiếng thở dài nghe ra não nuột. 
Não nuột, vì ước vọng bao giờ cũng được đáp lại bằng những sự thất vọng, ê chề.
 
Thất vọng 
không phải do dòng sông, mặt trời, mặt trăng, biển cả, núi rừng hay cuộc đời mà 
do tâm thức đầy vô minh và tham vọng của con người tạo ra. 
Cuộc đời vốn hoàn hảo ngay từ buổi bắt đầu. Cuộc đời không cần con người hoàn hảo. Con người hãy hoàn 
hảo lại chính mình để thích ứng với cuộc đời, chứ cuộc đời không cần thích ứng 
với con người đâu nhé!
 
Không có 
con người, thì dòng sông vẫn chảy, nhưng không có sự trôi chảy của dòng sông, 
thì con người không còn là con người nữa, con người là cát bụi ven đường cho gió 
cuốn mù sa.
 
Không có 
con người thì không gian vẫn đầy ắp không khí, nhưng không có không khí thì con 
người là gì, mỗi người phải tự trả lời lấy một cách nghiêm túc cho thân phận của 
chính mình.
 
Có những người đã đem hết khả năng và kiến thức học hỏi của 
mình suốt cả một đời người để trả lời rằng, không có không khí thì chết. Nhưng, họ nào có biết ai chết? 
Và cái gì chết?
 
Chết 
không có gì quan trọng và mới lạ đối với con người. Không có 
không khí, thì không có bất cứ một ai có thể sinh ra, thì lấy gì để sống. 
Không có sống, lấy gì để chết? Chết là một vinh hạnh lớn của con người, 
vì con người dù sống ít hay nhiều, dài hay ngắn gì đi nữa thì vẫn đã từng có sự 
sinh ra và đã từng có sống. Đã từng có sống, nên phải có chết và đã từng chết nhiều lần ngay nơi 
sự sống. 
 
Đằng này, không có không khí là không có sự sống, không có 
cái sinh ra sự sống, thì làm gì có sống. Đã không có sự sống, thì làm gì có sự chết. 
Sự chết cũng mầu nhiệm như sự sống vậy. Và mỗi khi sống đã không thể, thì chết làm gì mà có thể. 
Chết không thể xảy ra, nếu không có sự sống. Sống không 
thể xảy ra, nếu không có sự chết. Nên, không có không khí thì không có ai chết cả và không có bất cứ 
cái gì để chết cả.
 
Vậy, 
trước khi sự sống và sự chết cùng xảy ra cho nhau và cùng nhau chơi trò chơi 
trốn tìm, cút bắt, thì ta là gì, mặt mũi như thế nào, ấy là công án mà nỗi thất 
vọng của con người vẫn muôn đời lận đận, ám ảnh và khát thèm để kiếm tìm cho đời 
mình một bản ngã!
 
Chiếc lá 
mỗi ngày vẫn đong đưa trên cành và đùa chơi với những chú chim non, với những 
cánh bướm vàng theo sự vận hành của thiên nhiên.■